Trần Ánh Nguyệt rút tai nghe, giả bộ như vừa tỉnh ngủ: "Ồ, đã đến à?"
Nói xong, cô ấy đã cởi dây an toàn đẩy cửa xe ra xuống xe.
Phó Ngọc Hải lấy hành lý của cô ấy xuống, Trần Ánh Nguyệt kéo rương hành lý đứng ở một bên: "Không còn sớm, tớ về trước, tạm biệt Tiểu Ngũ, tạm biệt cậu Phó."
Trần Ánh Nguyệt vừa nói vừa kéo rương hành lý bỏ chạy, Thẩm Thanh Ngọc nhìn bóng lưng của cô ấy, biết là cô ấy cố ý.
Quả nhiên, Thẩm Thanh Ngọc rất nhanh nhận được tin nhắn của Trần Ánh Nguyệt: Đi, bóng đèn như tớ đi rồi, hai người cũng đừng kiêng dè nữa.
Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp đáp lời, nhưng không thấy được.
Trần Ánh Nguyệt chỉ thích nói những lời vô nghĩa.
Xe lần nữa chậm rãi chạy đi, nhà Trần Ánh Nguyệt cách chỗ ở của Thẩm Thanh Ngọc cũng không coi là xa, xe lái qua khoảng mười lăm phút.
Nhưng bởi vì ở trung tâm thành phố, đèn xanh đèn đỏ nhiều, cứ việc lúc này đã hơn mười một giờ, nhưng Lâm thành là một thành phố không ngủ, hơn mười một giờ trên đường vẫn có rất nhiều xe qua lại.
Xe lần ngừng lại nữa, đột nhiên Phó Ngọc Hải ở bên cạnh mở miệng: "Chuyện tối ngày hôm qua, rất xin lỗi."
Đột nhiên Phó Ngọc Hải nghiêm túc, ngược lại là Thẩm Thanh Ngọc có hơi không quen.
Cô nở nụ cười: "Hình như cũng không phải lỗi của anh."
"Tôi cũng có thể không đánh trả."
Anh ta dừng một chút, lại nói một câu: "Nhưng tôi lại muốn đánh trả."
Muốn đánh Bạc Minh Thành rất lâu, vẫn luôn không có cơ hội, đêm qua Bạc Minh Thành đụng vào, vậy anh ta sẽ không khách sáo.
Thẩm Thanh Ngọc không muốn nói về đề tài này: "Không phải anh đã nói xin lỗi sao?"
"Ồ, em thấy đó, là tôi cố ý."
Anh ta thừa nhận hào phóng như vậy, tự mình chặn đi bậc thang của mình.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta, đột nhiên bật cười: "Ngược lại là anh rất thành thật."
"Không phải em không thích người lăng nhăng sao?"
"Lăng nhăng và thành thật có liên quan à?"
Phó Ngọc Hải ôm cặp mắt đào hoa, trong đôi mắt màu nâu đậm có ý cười nhạt, môi mỏng buông lỏng, anh ta cười khẽ một tiếng: "Không phải là em không thích lăng nhăng, Thẩm Thanh Ngọc, chỉ là em không thích không có cảm giác an toàn. Nếu như tôi thành thật với em một chút, em sẽ cảm thấy tôi không đáng tin như vậy nữa đúng không?"
Có đôi khi, tát ngoài sáng còn chết người hơn là tát trong tối.
Trong nháy mắt như thế, Thẩm Thanh Ngọc không thể phủ nhận, trong lòng mình chợt run lên một cái.
Nhưng cũng chỉ là một chút, rất nhanh cô đã khôi phục lại: "Hẳn là tôi còn không tự ti đến trình độ này."
"Thật sao?"
Anh ta cong môi, nhìn đèn xanh phía trước, ánh sáng bên trong cặp mắt đào hoa càng phát sáng: "Vậy em hẳn nên thử thích tôi một chút mới đúng, nói không chừng, sẽ có kết quả ngoài dự đoán đấy?"
Thẩm Thanh Ngọc cũng nhìn phía trước: "Thế nhưng hiện tại tôi tương đối muốn kiếm tiền, cậu Phó không muốn kiếm tiền sao?"
"Muốn."
Anh ta đáp lời, dừng một chút, sau đó lại bồi thêm một câu: "Nhưng kiếm tiền và tôi thích em là hai chuyện không xung đột."
Thẩm Thanh Ngọc cười, lại không nói thêm gì nữa.
Phó Ngọc Hải ngóc đầu trở lại khiến cô có hơi đau đầu, ngược lại cô tình nguyện anh thất bại trong đêm đó, sau đó từ bỏ.
Thẩm Thanh Ngọc cũng không xác định sau này mình sẽ yêu người khác không, nhưng cô cảm thấy mình hẳn là sẽ không yêu Phó Ngọc Hải, cô đối với bất kỳ ai và chuyện có liên quan đến Bạc Minh Thành đều xin lượng thứ cho kẻ bất tài, vả lại Phó Ngọc Hải và Bạc Minh Thành còn là quan hệ thù địch.
Xe rất nhanh dừng lại dưới nhà Thẩm Thanh Ngọc, nhưng mà Phó Ngọc Hải không mở cửa xe, anh ta nới lỏng dây an toàn trên người mình: "Chờ tôi một lát."
Nói xong, anh trực tiếp đẩy cửa xe ra xuống xe, nhanh chân đi đến dưới mái hiên cửa hàng giá rẻ.