Lâm Thành vào cuối tháng mười cũng không coi là lạnh, nhưng vào đêm thì bắt đầu lạnh, đúng là ăn lẩu là một lựa chọn không tệ.
Phó Ngọc Hải dứt khoát bảo thư ký thả anh ở dưới tòa nhà Vạn Tượng, không có xe, vì thế Thẩm Thanh Ngọc trở thành tài xế chở anh về.
Quán lẩu là Phó Ngọc Hải đề xuất, không gian rất tốt, trong một con phố cũ ở Tam Hoàn, ông chủ đã mở rộng bốn căn nhà dân trước sau trái phải, bốn phía đều thông gió, khi ăn lẩu bên trong sẽ có cảm giác mới mẻ.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Ngọc đến quá lẩu như này, náo nhiệt lại không quá ồn ào, gió đêm thổi qua, nồi lẩu trước mặt nóng hổi, khi ăn có cảm giác như đang vào đông.
Khi thanh toán, Thẩm Thanh Ngọc ngăn cản hành động của Phó Ngọc Hải: “Tôi vẫn còn nợ anh rất nhiều ân tình.”
Phó Ngọc Hải nhướng mày, thu tay về, nhường cơ hội thanh toán cho cô.
Thẩm Thanh Ngọc ăn hơi no, hai người đi từ trong quán ra đến bãi đỗ xe, vừa khéo gặp ngay học sinh đang làm nhiệm vụ khảo sát, Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải bị chặn lại: “Anh chị ơi, chúng em đang làm khảo sát, hai người có thể giúp bọn em điều một chút không?”
“Được.”
Hôm nay tâm trạng của Thẩm Thanh Ngọc rất tốt, chuyện ngày thường không thích làm, bây giờ lại trông cũng thuận mắt.
Cô nhận bút giấy rồi qua một bên điền vào.
Phó Ngọc Hải thấy vậy cũng nhận bút giấy.
Mười phút sau, Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải điền xong, vừa chuẩn bị rời đi, không ngờ trong đó có một cô gái cầm một chiếc túi ra: “Anh chị ơi, cảm ơn anh chị đã giúp bọn em, đây là một món quà nhỏ tặng anh chị.”
Dưới ánh đèn đường, cặp móc khóa điện thoại hình búp bê hoạt hình màu xanh và đỏ trên tay cô gái vô cùng dễ thương.
Thẩm Thanh Ngọc không nhận: “Không cần đâu.”
Cô gái có vẻ hơi thất vọng, Phó Ngọc Hải đứng bên cạnh cũng bất chợt lên tiếng: “Các em hiểu lầm rồi, chị xinh đẹp này vẫn chưa phải bạn gái của tôi, còn món quà khác không?”
Cô gái nghe Phó Ngọc Hải nói vậy thì vui vẻ trở lại, chỉ là lúc nhìn Thẩm Thanh Ngọc có hơi lúng túng, nhưng cô ấy vẫn vui vẻ đưa một chiếc túi nhỏ trước mặt Thẩm Thanh Ngọc: “Xin lỗi chị, là do em hiểu lầm, bọn em còn có món quà khác, chị có thể lựa thoải mái.”
Thẩm Thanh Ngọc sững người một lúc, cô không ngờ Phó Ngọc Hải sẽ giải thích, dù sao thì ba học sinh trước mặt cũng chỉ là người lạ mà thôi.
Hơn nữa, Phó Ngọc Hải cũng đã theo đuổi cô lâu rồi, khi bị hiểu lầm thành tình nhân, anh phải vui mới đúng chứ, thật ra bị người lạ hiểu lầm cũng không phải chuyện to tát, rõ ràng anh có thể không cần lên tiếng giải thích, để bản thân mình tiếp tục vui vẻ, nhưng anh lại bất chợt lên tiếng nói rõ mối quan hệ của hai người.
Dường như là đang giải vây giúp cô gái đó, lại dường như là đang giải vây giúp cô.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, có một cảm giác kỳ lạ.
“Không có món nào chị thích sao?”
Thẩm Thanh Ngọc nghe cô gái đó nói vậy, mới trở lại bình thường, cười chọn một cái móc khóa dễ thương: “Cái này rất dễ thương, cảm ơn.”
“Không có gì, là chị giúp bọn em trước.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô gái có gương mặt bầu bĩnh trước mặt, không kìm được mà nhướng mày.
Chậc, đúng là một cô gái ngây thơ đáng yêu.
Cô gái nói rồi lại đưa chiếc túi cho Phó Ngọc Hải.
Phó Ngọc Hải nhìn móc khóa trên tay Thẩm Thanh Ngọc cũng chọn một cái: “Cảm ơn.”
Anh nói xong, cầm móc khóa trên tay mình so với móc khóa của Thẩm Thanh Ngọc: “Chậc, hình như cũng hợp nhau đó.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, mỉm cười: “Đúng thật là giống kiểu dáng của bạn thân.”
Ánh mắt Phó Ngọc Hải dao động, rồi phì cười: “Bạn thân nam đúng là rất dễ lên chức.”
Thẩm Thanh Ngọc bối rối, không ngờ là lời này mà anh cũng có thể tiếp được.
Thất sách.