Sau bữa cơm lần trước, anh và Thẩm Thanh Ngọc đã gần hai mươi ngày không gặp nhau.
Hai người thật sự giống như Thẩm Thanh Ngọc nói, sau khi ly hôn cứ coi như người xa lạ là được.
Người xa lạ.
Thẩm Thanh Ngọc làm được, anh cũng làm được.
Chỉ vào lúc đêm khuya vắng người, anh nhìn tấm ảnh chụp trong điện thoại, còn có cả hơn hai trăm tin nhắn ngắn trong chiếc điện thoại nokia bấm phím kia, Bạc Minh Thành lại cảm thấy, giữa mình và Thẩm Thanh Ngọc không nên trở thành người xa lạ.
“Rốt cuộc con của Thẩm Thanh Ngọc có phải con của cậu không, Minh Thành?”
Ở đầu bên kia, tiếng nói om sòm của Châu Du Dân truyền tới, Bạc Minh Thành khôi phục tinh thần: “Cậu đúng là nhiều chuyện.”
Nói xong, anh cúp máy luôn.
Thẩm Thanh Ngọc có thai?
Đứa bé không phải con của anh, Bạc Minh Thành vô cùng chắc chắn.
Nhưng anh cũng biết, đứa bé cũng không thể là của Phó Ngọc Hải.
Nếu Thẩm Thanh Ngọc thật sự muốn ở bên Phó Ngọc Hải, bọn họ đã ở bên nhau từ lâu, cần gì phải chờ đến bây giờ.
Bạc Minh Thành cũng không biết sự tự tin của mình là từ đâu tới, thế nhưng anh cứ cho là như thế.
Thẩm Thanh Ngọc không thể mang thai, thế thì chân tướng cũng chỉ có một: Mấy lời bàn tán trên internet đều là tin vịt!
Mà người được lợi lớn nhất trong mấy tin đồn này là ai, Bạc Minh Thành lập tức nghĩ ra.
Lần đầu tiên anh có suy nghĩ không muốn đối mặt với chuyện này, nhưng Bạc Minh Thành tỉnh táo hiểu rõ, Bạc Vĩnh Cơ thật sự là một người có thể vì lợi ích mà không từ thủ đoạn nào.
Nghĩ tới những thứ này, sắc mặt Bạc Minh Thành nhanh chóng lạnh xuống.
Lâm Nam Vũ vừa chuẩn bị gõ cửa nhắc nhở Bạc Minh Thành, nửa tiếng sau, người bên phía Phục Dược sẽ tới.
Nhưng trên mạng tung ra chuyện “Thẩm Thanh Ngọc mang thai”, Lâm Nam Vũ đứng ở cửa có hơi không dám gõ cửa.
Nhưng không đợi cậu ta nghĩ mình nên nói gì trước, cửa phòng làm việc đã bị kéo ra từ bên trong.
Lâm Nam Vũ ngẩn ra, nhìn về phía sắc mặt vô cùng u ám của Bạc Minh Thành, hơi cứng một chút: “Tổng giám đốc Bạc…”
Bạc Minh Thành chỉ nhìn cậu ta một cái: “Tôi về nhà họ Bạc một chuyến.”
“Thế nhưng, nửa tiếng nữa, tổng giám đốc Triệu của Phục Dược sẽ tới…”
Nhưng Bạc Minh Thành chỉ để lại cho Lâm Nam Vũ một bóng lưng, Lâm Nam Vũ đuổi theo mấy bước, nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của Bạc Minh Thành, đến trước của thang máy, cậu ta vẫn ngừng lại.
Thôi bỏ đi, cậu ta cũng không cản được.
Lúc này, tại nhà họ Bạc.
Ông cụ Bạc nghe Bách Gia Tính nói tới phản ứng của cư dân mạng hiện giờ, đúng như dự đoán, trên cơ bản dư luận đều đang đồn đoán về việc con của Thẩm Thanh Ngọc là của ai, tin nóng thứ hai chính là Thẩm Thanh Ngọc biết chơi.
Bạc Vĩnh Cơ rất hài lòng, không ngờ hai chị em Lâm Mai Chi vẫn có tác dụng.
“Xem ra chuyện này sẽ nhanh chóng có thể có một kết quả viên mãn.”
Bạc Vĩnh Cơ ngẩng đầu, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, híp mắt cười lên.
Bách Gia Tính phụ hoạ một câu: “Đúng thế thưa ông chủ.”
Hai chủ tớ đang nói chuyện, dưới lầu truyền tới một tiếng thắng xe chói tai.
Bạc Vĩnh Cơ nhíu mày một cái: “Ai về đấy?”
Bách Gia Tính đi lên sân thượng, vừa vặn nhìn thấy Bạc Minh Thành vừa xuống xe, sắc mặt anh hơi thay đổi, quay trở lại nói cho Bạc Vĩnh Cơ: “Ông chủ, là cậu hai về.”
Bạc Vĩnh Cơ ngờ thấy lời của Bách Gia Tính, nụ cười trên mặt dần nhạt đi.
Bạc Vĩnh Cơ biết, Bạc Minh Thành cũng không dễ gạt như Lâm Mai Phương.
Chuyện lần này, xem ra không thể lừa gạt được nữa.
Nhưng trên thực tế, ông ta thật sự chẳng làm gì cả.
Bạc Minh Thành có thể nói gì được ông ta chứ?
Cùng lắm ông ta cho một khoản tiền, để Lâm Mai Phương và Lâm Mai Chi rời khỏi đây thôi.