Hơn nữa, hiện tại cô đã có Thẩm Quốc Vinh ở bên.
Thẩm Quốc Vinh đã bảo vệ cô từ nhỏ đến lớn, thời cấp hai cô vì đánh nhau với với người khác mà bị giáo viên tìm đến phụ huynh, điều đầu tiên Thẩm Quốc Vinh làm là hỏi cô có bị thương không, sau khi hiểu rõ ngọn nguồn sự việc mới bảo cô xin lỗi.
Mọi chuyện giữa cô và Bạc Minh Thành không có ai đúng ai sai, lúc trước là do cô nhất định đòi gả vào nhà họ Bạc.
Nhưng Bạc Minh Thành không xem cô là vợ, trong suốt ba năm đó anh cũng không che chở bảo vệ cô, đây là sự thật.
Lúc vừa mới ly hôn, nếu không phải do cô ngăn lại thì Thẩm Quốc Vinh đã kéo người đến nhà họ Bạc tính sổ.
Hiện giờ gặp mặt trực tiếp thế này, Thẩm Thanh Ngọc lập tức có hơi đau đầu.
Cô không muốn chào hỏi với Bạc Minh Thành, mà thật ra giữa hai người bọn họ cũng không cần phải chào hỏi.
Thẩm Thanh Ngọc khoác tay Thẩm Quốc Vinh, đi ngang qua Bạc Minh Thành mà không thèm liếc mắt nhìn.
“Thẩm Thanh Ngọc.”
Cô không muốn chào hỏi, nhưng Bạc Minh Thành đã lên tiếng.
Đôi mắt đen lạnh lùng nhìn cô, ngoài sự lạnh lẽo sâu thẳm nơi đáy mắt còn ẩn chứa nỗi tức giận khó mà giải thích được.
Thẩm Thanh Ngọc liếc mắt nhìn anh một cái, lạnh nhạt đáp: “Trùng hợp thật, cậu Bạc.”
Thẩm Quốc Vinh ở bên cạnh sắc mặt lập tức đen như đáy nồi, nhưng ông ấy chưa kịp mở miệng thì Thẩm Thanh Ngọc đã khẽ níu ông ấy.
Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu, bất lực liếc sang Thẩm Quốc Vinh: “Bố ơi, gây ồn ào ở đây sẽ mất mặt lắm.”
Nghe được lời này của Thẩm Thanh Ngọc, Thẩm Quốc Vinh nhịn xuống, thế nhưng không chịu được cũng đâm chọc một câu: “Đây là chồng cũ của con à? Bố trông cũng chẳng ra gì.”
Câu này của Thẩm Quốc Vinh là nói cho Bạc Minh Thành nghe, giống như mấy lời khoe khoang pha lẫn mỉa mai giữa đàn ông.
Anh nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Rời khỏi nhà họ Bạc rồi, cô càng ngày càng có tiền đồ nhỉ, Thẩm Thanh Ngọc.”
Anh còn cho rằng cô thật sự sẽ khá hơn trước, không ngờ có thể sa đọa đến mức phải dựa dẫm vào một người đàn ông già nua.
Tuy rằng người đàn ông già trước mặt miễn cưỡng trông cũng được, hai người đứng cạnh cũng không chênh lệch tuổi tác bao nhiêu, nhưng việc Thẩm Thanh Ngọc được bao nuôi thật sự khiến anh ngày càng khinh thường!
Nghe được câu này của Bạc Minh Thành, Thẩm Thanh Ngọc không những không giận mà còn mỉm cười: “Cảm ơn cậu Bạc đã khích lệ, rời khỏi nhà họ Bạc, quả thật tôi càng ngày càng vui vẻ.”
Nói xong, cô trực tiếp khoác tay Thẩm Quốc Vinh đi vào thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, cô đứng bên trong, lạnh lùng nhìn Bạc Minh Thành ngoài cửa thang máy, không khỏi có chút thất vọng, lại càng cảm thấy bản thân mình năm đó quá mức ngu ngốc.
Thẩm Quốc Vinh lạnh nhạt hừ một tiếng, lúc cửa thang máy sắp đóng lại, ông gào tên của Bạc Minh Thành một cách hung dữ.
Cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, cả hai không muốn nhìn thấy đối phương lần nữa.
Bạc Minh thành đứng ở nơi đó, nghĩ đến dáng vẻ Thẩm Thanh Ngọc lúc nãy chẳng những không có chút xấu hổ mà còn ra vẻ tươi cười, anh cảm thấy như mình bị cô khiêu khích. Trong lòng bùng lên lửa giận, nhưng anh còn chưa kịp trút giận thì Thẩm Thanh Ngọc đã đi mất với người đàn ông kia rồi.
“Tổng giám đốc Bạc, bây giờ chúng ta không đi thì sẽ muộn mất.”
Lâm Nam Vũ đứng đó một lát, nhìn thấy thời gian đang trôi qua từng giây từng phút đành phải cắn răng mở miệng.
Bạc Minh Thành lạnh lùng liếc nhìn cậu ta: “Điều tra đi, xem người đàn ông kia là ai!”
Lâm Nam Vũ ngẩn ra một chút, định nhắc nhở Bạc Minh Thành đã ly hôn với Thẩm Thanh Ngọc nhưng suy nghĩ một chút, cậu ta vẫn nhịn không nói: “Vâng, tổng giám đốc Bạc.”
Bạc Minh Thành thu lại ánh mắt rồi cất bước đi về phía trước.