Trần Ánh Nguyệt mới bị Thẩm Thanh Ngọc đả kích, cũng không giữ người lại nữa.
Tuy rằng cô ấy có chút phẫn nộ, nhưng quả thật gương mặt đó của Thẩm Thanh Ngọc quá xinh đẹp.
Nghĩ như vậy, Trần Ánh Nguyệt cảm thấy những gì Thẩm Thanh Ngọc vừa nói rất đúng.
Trần Ánh Nguyệt tự cảm thấy vẻ ngoài của bản thân mình cũng không tệ, đứng trong đám người bình thường có thể xem là một đóa hoa. Nhưng mỗi khi ở bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc thì những người tới làm quen luôn là với Thẩm Thanh Ngọc chứ không phải làm quen với cô ấy?
Ôi, đó chính là do gương mặt của Thẩm Thanh Ngọc đã khiến cô ấy trở thành cái phông nền xấu xí!
Thẩm Thanh Ngọc cũng không biết được Trần Ánh Nguyệt đang suy nghĩ gì, vừa rồi cô cũng chỉ thuận miệng trêu chọc.
Chỉ không ngờ rằng có đôi khi miệng của Trần Ánh Nguyệt mở to như khai sáng. Trước khi đến đây, cô ấy đã nói rằng trong quán bar có rất nhiều tiểu thịt tươi. Lứa tuổi của mấy em trai này đều mang vẻ ngây thơ nhưng lại bướng bỉnh, bạo dạn nhưng vẫn ngượng ngùng, so với loại người đàn ông như Bạc Minh Thành còn tốt hơn nhiều.
Thẩm Thanh Ngọc không muốn đến chơi mấy tiểu thịt tươi, cô đơn giản chỉ muốn tới uống chút rượu, hiện tại cô cảm thấy mệt mỏi nên muốn rời đi.
Nhưng khi cô đang đi xuống tầng, đột nhiên vang lên một giọng nam nhẹ nhàng khoan khoái: "Chị gái à, add wechat được không?"
Một chàng trai ăn mặc đơn giản, bên trên mặc một chiếc áo phông trắng cùng với chiếc áo sơ mi màu xanh lá cây được khoác ở bên ngoài, bên dưới là một chiếc quần dài ống đứng đơn giản, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng.
Giữa không gian ăn chơi trác táng, chàng trai đứng trước mặt cô giống như một cây hành nhỏ, sảng khoái và tràn đầy năng lượng, kết hợp cùng với hai chiếc răng khểnh mà khi cười lộ ra, có lẽ không nhiều người có thể từ chối một người như thế đến tiếp cận mình.
Tuy nhiên Thẩm Thanh Ngọc là một trong số ít người không như thế, cô liếc nhìn chàng trai rồi mỉm cười: "Thật ngại quá, chị đây không chơi wechat."
Chàng trai nhíu mày: "Vậy... QQ?"
"Không, tôi không sử dụng điện thoại thông minh."
Chàng trai thu hồi lại chiếc điện thoại mà cậu ta vừa mang ra, sau đó xoay người bỏ đi.
Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười, ngay khi cô vừa nghĩ người kia đã bỏ cuộc thì đột nhiên cậu ta quay người lại nói: "Số điện thoại của chị là gì?"
Cậu ta nói xong thì cúi đầu nhìn xuống Thẩm Thanh Ngọc, mặt mày cong cong, lộ ra răng khểnh.
Thẩm Thanh Ngọc ngơ ngác, cô khâm phục sự kiên trì của người kia, đôi mắt quả hạnh khẽ di chuyển, cô cầm lấy điện thoại của cậu ta để lại một dãy số rồi nói: "Chăm chỉ học hành, đền đáp Tổ quốc."
Thẩm Thanh Ngọc nói xong, chính mình không nhịn được mà nở một nụ cười, cô vẫy tay, chỉnh lại dây đeo túi xách rồi nhấc chân rời đi.
Chàng trai bị nụ cười thoáng qua của Thẩm Thanh Ngọc làm cho sững sờ, cậu ta kịp phản ứng lại được nên nhanh chóng nói lớn: "Chị gái, tên tôi là Tống Quý Danh, Quý trong quý hiếm, Danh trong danh vọng.
Tống Quý Danh.
Đó quả là một cái tên hay.
Đương nhiên Tống Quý Danh hiểu được sự từ chối trong lời nói của Thẩm Thanh Ngọc.
Nhưng đây lần đầu tiên cậu ta thích người khác nên cậu ta sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.
Sau khi Tống Quý Danh nhận lại điện thoại, cậu ta quay trở lại ghế của mình và cúi đầu nhìn xuống dãy số trên điện thoại. Bạn học nữ bên cạnh muốn nói chuyện với cậu ta, nhưng khi thấy biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt của Tống Quý Danh thì đành thôi.
Mặc dù họ đi liên hoan bạn bè, nhưng bất cứ ai có mắt đều có thể nhận ra rằng Tống Quý Danh chỉ miễn cưỡng đi cùng cho đủ số lượng.
Hơn nữa, với gương mặt đó của Tống Quý Danh, những cô gái bình thường không thể xứng với cậu ta.
Tống Quý Danh nhìn chằm chằm vào dãy số trên điện thoại một hồi lâu, nghĩ ngợi một chút thì cậu ta bỗng nhấc tay gửi một tin nhắn.
Không ngờ rằng bên kia trực tiếp gọi điện thoại đến khiến Tống Quý Danh giật mình rồi đứng dậy đi thẳng ra khỏi quán bar: "Chị gái, chị còn chưa nói cho tôi biết chị tên gì?"
"Tống Quý Danh, mẹ cậu có biết cậu đi trêu ghẹo khắp nơi không?"
Nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, trong lòng Tống Quý Danh khẽ chửi thề rồi trả lời đầu bên kia: "Anh, anh họ à?"