Chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng dần dần hiện lên trong đầu Thẩm Thanh Ngọc, nghĩ đến Phó Ngọc Hải, cô cảm thấy đầu mình hơi ê ẩm.
Hôm nay sức khỏe của cô không tốt, lúc Phó Ngọc Hải đi qua thì người sốt cao, cô từ bệnh viện về, sau khi uống thuốc chỉ muốn ngủ, cả ngày không tỉnh nổi, đầu óc cứ mê man, điều này cũng đã khiến Phó Ngọc Hải có cơ hội “tiến dần từng bước”.
Nghĩ đến Phó Ngọc Hải vẫn chưa rời đi, bây giờ còn đang đợi cô ở ngoài phòng, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy hơi nhức đầu.
Từ nhỏ đến lớn Thẩm Thanh Ngọc không thiếu người theo đuổi, nhưng sau khi hết năm lớp tám thì lại sống như một chị đại trùm trường, mấu chốt ở chỗ đại ca trường học nhỏ tuổi này không chỉ có thể đánh nhau mà còn vừa đẹp, vừa lạnh lùng, quan trọng là thành tích học tập vẫn nằm trong top ba toàn trường năm đó, là đối tượng được cả học sinh giỏi lẫn học sinh hư yêu thích trong trường.
Năm cấp hai cô vẫn có rất nhiều chàng trai tỏ tình, đa số con trai tuổi mới lớn đều có thói sĩ diện hão, gặp gỡ một hai lần cảm thấy cô nàng này không dễ tán tỉnh, sau đó Thẩm Thanh Ngọc dùng cách so thứ hạng kỳ thi cuối năm thì đối phương đều tự biết khó mà rút lui.
Sau này lên cấp ba, Thẩm Thanh Ngọc nổi tiếng khắp Nam Thành, chẳng có mấy người dám theo đuổi cô, phần lớn chàng trai đều si mê cô nhưng cũng chỉ giấu tình cảm ấy ở trong lòng và âm thầm quan tâm yêu thích cô.
Sau này lớn lên một chút, Thẩm Thanh Ngọc đến Lâm Thành học đại học A, người ở phương trời xa xăm, lại còn khó theo đuổi Thẩm Thanh Ngọc hơn so với hồi học hai cấp trước đó, nhưng Thẩm Thanh Ngọc vẫn cảm thấy thoải mái hệt như cũ.
Suy cho cùng, tiền bạc không thể lay động trái tim cô, người đẹp hơn cô thì không ưu tú bằng cô, còn kẻ xuất sắc hơn cô thì lại kém xinh hơn cô. Thật sự nếu gặp phải gã nào mặt dày lì lợm, Thẩm Thanh Ngọc chỉ cần hẹn người đó đến câu lạc bộ quyền anh luyện tập một ván, chắc chắn đối phương sẽ tự khắc thấy khó mà tìm đường lui.
Nhưng Phó Ngọc Hải thì khác. Bạn nói anh ta bám riết không tha nhưng anh ta quả thực không tới mức đó, bạn nhận xét anh ta mưa dầm thấm lâu, hôm nay anh ta lại cố chấp đến không ngờ.
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy ở trước mặt Phó Ngọc Hải, cô như bị anh ta nhìn thấu. Anh ta biết khi nào đạp phanh thắng lại, khi nào nhấn ga tăng tốc, mỗi khi cô cảm thấy anh ta có hơi lấn lướt thì anh ta sẽ lập tức lùi lại. Giống như đánh du kích, Thẩm Thanh Ngọc tạm thời thật sự không biết nên làm sao với anh ta.
Dù sao đi nữa Phó Ngọc Hải đã nói, nếu cô không muốn yêu đương thì anh ta sẽ không chạy theo cô nữa. Anh ta không theo đuổi cô, nhưng những gì anh ta làm chẳng khác gì đang tán tỉnh cô.
Điện thoại trong lòng bàn tay rung lên, mạch suy nghĩ của Thẩm Thanh Ngọc chấm dứt, cô đứng dậy xuống giường.
"Ồ, tỉnh rồi à?"
Nghe thấy giọng nói của Trần Ánh Nguyệt, Thẩm Thanh Ngọc sững sờ một hồi. Cô nhìn xung quanh, Trần Ánh Nguyệt ở trên sô pha bưng một ly nước ấm đi tới, hỏi: “Tìm ai thế? Tìm cậu Phó à?”
Thẩm Thanh Ngọc cầm lấy ly nước, uống một hơi cạn hết ly nước: "Cậu tới khi nào vậy?”
“Hơn bốn giờ chiều, cậu đói chưa? Trước khi cậu Phó đi có dặn đi dặn lại tớ là chừng nào cậu tỉnh thì phải cho cậu ăn cháo trước, vì cả ngày hôm nay cậu chưa có gì trong bụng.”
Sau khi Trần Ánh Nguyệt nói xong còn bồi thêm một câu: "Cháo do chính tay cậu Phó nấu đấy!”
Thẩm Thanh Ngọc không tin: “Bớt làu bàu đi, giúp tớ bưng cháo lên, tớ đói lắm rồi.”
Trần Ánh Nguyệt đi vào bếp bưng bát cháo lên, ngồi đối diện với Thẩm Thanh Ngọc, chống cằm nói: "Cậu không tin à, cháo này thật sự là do Phó Ngọc Hải tự tay nấu!"
Trần Ánh Nguyệt cũng phải mất vài giờ mới tiêu hóa được sự thật ngỡ ngàng này. Buổi chiều cô ấy vừa bước vào cửa nhìn thấy Phó Ngọc Hải đang đeo tạp dề đã cực kỳ ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng thì anh ta đã bảo cô ấy ngồi xuống đi, còn anh ta đi nấu cháo. Lúc đó Trần Ánh Nguyệt ngồi trên ghế sô pha nhìn vào bếp, tự hỏi liệu mình có đang bị mộng du không.
Phó Ngọc Hải nấu cháo xong thì nhận được một cú điện thoại, đại khái là có việc gấp phải giải quyết, nên sau khi nói xong với Trần Ánh Nguyệt về bệnh của Thẩm Thanh Ngọc đã rời đi.
Trần Ánh Nguyệt ngồi một mình cả buổi chiều, ngửi thấy mùi cháo thơm phức trong bếp, cô ấy cảm thấy răng mình chua xót không thể giải thích được.
Thẩm Thanh Ngọc nghe Trần Ánh Nguyệt nói vậy, bàn tay đang cầm muỗng hơi khựng lại một chút: “Anh ta đã nói gì với cậu?”
“Chẳng nói gì cả, chỉ gửi gắm tớ chăm sóc cậu thật tốt, nói cậu bị cảm lạnh và lên cơn sốt, cả ngày hôm nay chưa ăn gì, sau đó đã đi mất.”
Trần Ánh Nguyệt nói tới đây lại nghĩ đến chuyện đã khiến mình phải vội vã quay về: “À đúng rồi, chuyện trên mạng là sao vậy, việc Lâm Mai Chi cắt cổ tay có liên quan gì đến cậu?”