Sau khi xem xong, cô bỗng khẽ cười một tiếng: "Thảo nào."
Thảo nào Phó Ngọc Lam vẫn không điều tra được chuyện của Trần Nguyên Thảo, hóa ra là do Bạc Minh Thành cử người đi theo sau chùi đít.
Mấy tháng nay, Phó Ngọc Lam luôn bị người của Bạc Minh Thành nhìn chằm chằm.
Nhưng mấy ngày trước Thẩm Thanh Ngọc bảo Phó Ngọc Lam không cần tiếp tục điều tra chuyện của Trần Nguyên Thảo, có lẽ là người của Bạc Minh Thành cho rằng cuối cùng cô cũng không tra nữa, không ngờ Phó Ngọc Lam lại dùng chiêu Hồi mã thương, trái lại còn điều tra được người của Bạc Minh Thành.
Mấy tháng nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, tuy rằng Thẩm Thanh Ngọc ghét nhà họ Bạc nhưng cũng chưa từng nghĩ rằng những chuyện đó sẽ có liên quan đến Bạc Minh Thành.
Trong mắt cô, dù Bạc Minh Thành có không tốt cũng tuyệt đối không làm chuyện hèn hạ vô sỉ như vậy.
Nhưng mà sự thật chứng minh, hình như cô chưa từng nhìn đúng Bạc Minh Thành lần nào.
Vốn dĩ Thẩm Thanh Ngọc còn đang do dự chuyện tổ chức đám cưới, bây giờ thì tốt rồi, cô không cần do dự nữa.
"Thư ký Phó, em vất vả rồi."
Thẩm Thanh Ngọc đang nói thì dừng một lát: "Đã tra được chuyện bên Lâm Mai Chi chưa?"
"Đã tra được một phần chuyển khoản mà bọn họ mời người mua tài khoản ảo định hướng truyền thông rồi."
Phó Ngọc Lam cũng muốn mau chóng điều tra ra, nhưng lần này hai người Lâm Mai Chi và Lâm Mai Phương đã thông minh hơn rất nhiều, lại còn biết cách "nặc danh", vì vậy cô ấy phải tốn chút công sức mới thăm dò được phương thức giao dịch của hai người Lâm Mai Chi.
Thẩm Thanh Ngọc khẽ gật đầu, cúi đầu nhìn tài liệu trên tay, nụ cười trên mặt rất nhạt: "Thư ký Phó, chắc là mấy ngày nữa nhà họ Bạc sẽ tung tin tuyên bố chị tái hôn với Bạc Minh Thành, chúng ta cứ ngồi xem là được, không cần đáp lại."
Phó Ngọc Lam có chút không hiểu, nhưng cô ấy tin rằng Thẩm Thanh Ngọc làm như vậy nhất định là có lý do của cô: "Vâng ạ, cô Thẩm."
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ấy cười một tiếng: "Gần đây em vất vả rồi, chờ xong chuyện chị sẽ cho em nghỉ dài hạn, để em nghỉ ngơi thật tốt."
"Cảm ơn cô Thẩm."
Phó Ngọc Lam không từ chối, quả thật là cô ấy cần một kỳ nghỉ dài hạn để sắp xếp lại công việc cá nhân.
Thấy Thẩm Thanh Ngọc không có gì dặn dò, Phó Ngọc Lam biết điều xoay người đóng cửa lại và rời đi.
Thẩm Thanh Ngọc xem lại tài liệu mà Phó Ngọc Lam mang tới, sau khi xem xong, cô không khỏi cười một tiếng.
Bạc Minh Thành, anh đúng là giỏi thật.
Nếu anh ta đã bất nhân, vậy cũng đừng trách cô bất nghĩa.
Chuyện tổ chức đám cưới tái hôn với Bạc Minh Thành, Thẩm Thanh Ngọc "cân nhắc" không bao lâu, hơn bảy giờ tối, cô đi ra khỏi phòng họp rồi trực tiếp gọi điện thoại cho Bạc Minh Thành.
Sau khi ly hôn, Thẩm Thanh Ngọc đã cho thẳng số điện thoại của Bạc Minh Thành vào danh sách đen.
Cũng không ngờ rằng, thế mà còn có ngày bỏ ra lần nữa.
Có điều cuối cùng cũng vẫn chạy không khỏi số phận đi vào sổ đen.
Người ở đầu bên kia điện thoại nghe máy rất nhanh: "Là tôi, Thẩm Thanh Ngọc."
Thẩm Thanh Ngọc khẽ chậc một tiếng: "Cậu hai Bạc thật là khiến người ta được yêu thương mà lo sợ, không ngờ số điện thoại của tôi cũng có một vị trí ở trong danh bạ của anh cơ đấy."
Bạc Minh Thành nghe thấy sự châm chọc trong lời nói của Thẩm, nhưng anh ta không muốn tranh chấp với cô: "Em gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì?"
Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn nói nhảm với anh ta: "Chắc là ông nội anh đã nói với anh rồi, về chuyện chúng ta tái hôn, tôi đã cân nhắc xong, chúng ta có thể tổ chức đám cưới trước, còn giấy đăng ký kết hôn để sau hãy nói."
"Em nghiêm túc thật không, Thẩm Thanh Ngọc?"
"Anh cũng có thể coi như tôi đang nói đùa."
Vì sao?"
Bàn tay cầm di động của Bạc Minh Thành hơi siết chặt, đối với đáp án của câu hỏi này, anh ta có mấy phần chờ mong nhưng cũng có mấy phần sợ sệt.