Anh nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Ngọc rồi cúi đầu nói: "Xin lỗi."
Thẩm Thanh Ngọc nhéo bắp đùi mình: "Anh dám đụng vào tôi, tôi sẽ khiến anh phải hối hận đó, Bạc Minh Thành!"
Thẩm Thanh Ngọc gần như nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức mình để nói ra những lời này.
Từng câu từng chữ khắc sâu vào cơ thể đến Bạc Minh Thành, trong nháy mắt anh tỉnh táo hơn rất nhiều.
Anh không nói gì chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc một cái.
Mới nãy cả hai người đều có một thoáng không tỉnh táo, mặt mũi Thẩm Thanh Ngọc đỏ ửng, tóc tai tán loạn, nhìn càng mê người hơn.
Bạc Minh Thành chỉ nhìn thoáng qua đã mau chóng dời tầm mắt.
Nhìn tiếp nữa, anh sợ rằng bản thân thực sự sẽ không kiềm chế được.
Bạc Minh Thành tự tay cởi cà vạt của mình, Thẩm Thanh Ngọc nhìn hành động của anh thì lòng càng trầm xuống, cô liên tục lui về sau mấy bước, lúc lùi đến chỗ đặt mấy đồ trang trí cạnh tivi, cô đưa tay cầm nó lên.
Chỉ cần Chỉ cần Bạc Minh Thành dám đi tới, cô sẽ dùng cái này đập đầu anh ta.
Chẳng bao lâu sau, Bạc Minh Thành cởi cà vạt trên người mình xuống.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh đi về phía mình mà tay run lẩy bẩy: "Bạc Minh Thành, anh đừng qua đây!"
Chắc hẳn vì cảm nhận được sự sợ hãi của cô, Bạc Minh Thành nhấc tay ném cái cà vạt đến bên chân cô, sau đó đưa hai tay ra: "Trói tôi lại đi."
Thẩm Thanh Ngọc ngẩn ra, lúc sau ý thức được anh đang gì, cô mới bỏ đồ trên tay xuống, cài lại cúc trên áo ngoài rồi cầm cà vạt tiến về phía trước hai bước.
Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu nhìn Bạc Minh Thành, thấy anh thực sự không có bất kỳ hành động gì mới cầm cà vạt trói tay anh lại.
Thực ra thì Thẩm Thanh Ngọc chẳng còn chút sức lực nào trong người, cơ thể còn khô nóng khó chịu, khó khăn lắm cô mới dùng cà vạt cột được một nút thắt chết.
Sau khi đã cột xong, Thẩm Thanh Ngọc lui về lại vị trí ban đầu, dựa vào tường nhìn anh: "Được rồi.". Chuyên trang đọc truyện * TгùмT ruyện. V N *
Nghe được giọng nói của cô, Bạc Minh Thành mới mở mắt.
Anh không nhìn Thẩm Thanh Ngọc mà xoay người đi thẳng vào toilet: "Tôi vào trong toilet, cô đừng vào trong."
Thẩm Thanh Ngọc không nói gì, mãi đến khi trong toilet vang lên tiếng đóng cửa cô mới xụi lơ trên mặt đất.
Tác dụng của thuốc khiến Thẩm Thanh Ngọc rất khó chịu, lúc tỉnh táo lúc mơ hồ, sau khi thuốc hoàn toàn mất tác dụng, Thẩm Thanh Ngọc trông chẳng khác gì một người sắp chết đuối được vớt lên bờ, toàn thân ướt đẫm mồ hôi còn bị hơi lạnh của điều hòa thổi trúng, lạnh đến run người.
Thẩm Thanh Ngọc đưa mắt nhìn qua cái chăn trên giường, cô đứng dậy lấy cái chăn bọc lên người, mới ngồi xuống ghế sofa không bao lâu thì Thẩm Thanh Ngọc không chịu nổi nữa, trực tiếp ngủ mê man.
Bên trong phòng tắm, Bạc Minh Thành ngâm mình trong bồn tắm, cuối cùng thì đầu óc cũng dần dần tỉnh táo lại.
Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Bạc Minh Thành mới đổi bộ đồ trên người thành áo choàng tắm, bước ra ngoài xem tình hình Thẩm Thanh Ngọc.
Mới từ phòng tắm bước ra Bạc Minh Thành đã thấy Thẩm Thanh Ngọc được bọc kín sau lớp chăn đang nằm ngủ trên ghế sofa.
Cô ngủ mất rồi.
Bạc Minh Thành ngồi vào cái ghế đơn đặt bên cạnh, vừa nhìn Thẩm Thanh Ngọc đang ngủ vừa nghĩ đến mấy tin nhắn mà mấy hôm trước anh nhìn thấy, một luồng nhiệt nóng bỏng bất chợt dâng lên trong lòng.
Anh có hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định đứng dậy đến gần người cô, anh đưa tay giúp cô vén gọn đám tóc lòa xòa trước mặt, để lộ khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn chắc chỉ to bằng bàn tay ra ngoài, ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi cô, con ngươi tối sầm, Bạc Minh Thành nhịn không được cúi đầu hôn cô.
Chỉ một nụ hôn nhẹ nhàng cũng khiến anh giật mình lùi lại.
Châu Du Dân nói đúng, sớm muộn gì cũng có ngày anh phải hối hận.
Bây giờ anh hối hận rồi.