Bạc Minh Thành nhớ lại những lời Thẩm Thanh Ngọc nói ngày hôm đó, chỉ cảm thấy như thể bị một thế lực vô hình tát vào mặt.
Đèn xanh phía trước bật sáng, phía sau có tiếng còi xe vang lên, đôi mắt đen láy của Bạc Minh Thành chuyển động, anh đạp ga phóng xe về phía trước.
Hai mươi phút sau, xe dừng trước biệt thự nhà họ Bạc.
Quản gia nhìn thấy Bạc Minh Thành, không khỏi giật mình, thắc mắc tại sao Bạc Minh Thành lại về giờ này: "Cậu hai?"
Bạc Minh Thành chỉ liếc nhìn ông ta một cái, mặt mày sa sầm, đi thẳng vào biệt thự.
Lúc này trong biệt thự, ông cụ Bạc đang nghe Bách Gia Tính nói về phản ứng của mọi người trên mạng, nhìn thấy Bạc Minh Thành đột nhiên xuất hiện, ông cụ Bạc cũng hơi ngạc nhiên: "Minh Thành, sao cháu lại về giờ này?"
"Ông nội."
Bạc Minh Thành đi tới chỗ ông cụ Bạc, biểu cảm trên mặt rất lạnh lùng: "Mấy chuyện trên mạng là do ông phát tán đúng không?"
Ông cụ Bạc nghe xong, sắc mặt đột nhiên trở nên không tốt: "Cháu đột ngột trở về chỉ vì chuyện này?"
Bạc Minh thành không phủ nhận: "Con và Thẩm Thanh Ngọc không thể tái hôn được."
"Không thể tái hôn hay là cháu không muốn tái hôn?"
Bạc Minh Thành không trả lời câu hỏi của ông cụ Bạc: "Con hy vọng sau này ông đừng làm những chuyện như vậy nữa."
Chỉ là ly hôn, tại sao phải làm ra vẻ vì chuyện này mà anh không vực dậy nổi?
Bạc Minh Thành nói xong, lập tức xoay người rời đi.
"Cháu, cháu quay lại cho ta!"
Ông cụ Bạc tức giận đến mức ném chiếc gậy vào người Bạc Minh Thành, nhưng Bạc Minh Thành vẫn đi thẳng không ngoảnh đầu lại.
Bạc Minh Thành lúc đến nổi giận đùng đùng, lúc đi trên mặt cũng đầy vẻ bực dọc.
Quản gia nhìn thấy anh đi xuống, vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng lúc chạm phải ánh mắt của người kia, ông ta không dám mở mồm ra nữa.
Bạc Minh Thành đi từ lầu hai xuống dưới, quanh thân đầy hỏa khí, ngay cả những người giúp việc đang tưới hoa trong vườn nhìn thấy anh cũng vô thức cầm ống nước đi vào bên trong, ai nấy đều nhìn ra tâm trạng của cậu hai đang rất không tốt, rất sợ gặp phải phiền phức.
Tâm trạng của Bạc Minh Thành đúng là rất không tốt, anh chưa từng nghĩ đến khoảng thời gian này sẽ xảy ra những chuyện như vậy. Khi anh và Thẩm Thanh Ngọc ly hôn, anh đã cảm thấy trong người không thoải mái, hai người ly hôn hơn tám tháng, tình trạng hỗn loạn trong thời gian này khiến anh rất không vui.
Tình cảm của anh dành cho Thẩm Thanh Ngọc dường như không còn như trước nữa.
Đôi khi tính chiếm hữu là một điều rất thần kỳ, ban đầu anh không có tình cảm nào khác với Thẩm Thanh Ngọc, nhưng từ khi Phó Ngọc Hải bắt đầu theo đuổi Thẩm Thành Ngọc, anh lại thấy chuyện này hơi khó chấp nhận.
Cũng không biết tại sao, chắc là vì anh cảm thấy người đã kết hôn với mình ba năm, dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng coi cô như vợ của mình.
Nhưng sự không thích này chưa đủ khiến anh mất đi cái tôi của mình, những gì ông cụ Bạc đang làm chính là không chừa mặt mũi cho anh.
Sắc mặt Bạc Minh Thành tối sầm, anh đi tới chiếc xe đậu ở cửa, đột nhiên có một người giúp việc chạy ra, nớm nớp lo sợ nhìn anh: "Cậu hai."
Anh dừng lại một chút, sau đó nghiêng đầu liếc nhìn người giúp việc, trong mắt mang theo vài phần không kiên nhẫn: "Nói đi."
Người giúp việc bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm cho sợ hết hồn, vội vàng đặt chiếc điện thoại di động trong tay lên xe: "Cậu hai, đây là thứ tôi tìm thấy mấy ngày trước khi đang dọn dẹp chậu cây mà mợ hai để lại, đây chắc là điện thoại của mợ hai."
Người phụ nữ nói xong, xoay người rời đi, không dám nhìn Bạc Minh Thành thêm một cái nào nữa.