Bạc Vĩnh Cơ thấy thái độ lạnh lùng và cứng rắn của Bạc Minh Thành, chẳng những không khuyên nhủ anh, mà còn nổi nóng thẳng tay đập vỡ bình sứ: “Ông đã nói ông không làm thì chính xác là không phải do ông làm! Nếu cháu cứ khăng khăng nói là ông làm, cũng được thôi, thế thì ông sẽ nhận chuyện này là do mình làm!”
“Nhưng nếu đã thế thì sao nào? Chẳng lẽ cháu còn muốn bắt ông nội của mình phải đi châm trà xin lỗi Thẩm Thanh Ngọc ư?”
Bạc Vĩnh Cơ càng nói càng giận: “Hơn nữa, sự việc đến nước này rồi, cháu không cuống cuồng đi tới trước mặt Thẩm Thanh Ngọc xum xoe bợ đỡ, mà lại chạy đến đây cao giọng truy hỏi ông nội của mình, cháu cảm thấy hỏi ra được kết quả, thì Thẩm Thanh Ngọc sẽ chấp nhận tái hôn với cháu sao?”
“Cháu đừng nói với ông là cháu không thích Thẩm Thanh Ngọc nhá, ông ăn muối nhiều hơn cháu ăn cơm đấy! Nếu cháu thật sự không thích Thẩm Thanh ngọc, thì lúc trước cháu đã không bỏ ra nhiều tiền như vậy để khiến Từ Việt Quốc nhượng lại đất cho con bé đâu nhỉ? Nếu không phải cháu thích Thẩm Thanh Ngọc, thì ngày hôm đó cháu đã không tự tay trách phạt em gái của mình, ông nói đúng chứ? Cháu không thích nó, thì tại sao cháu lại bực tức chạy đến đây tìm ông hả?”
“Từ bé đến lớn cháu luôn là đứa thờ ơ lạnh nhạt, ông chưa từng thấy cháu dễ chịu với bất kỳ ai. Cháu ngẫm lại xem, cháu đã vì Thẩm Thanh Ngọc mà chất vấn ông bao nhiêu lần rồi! Em gái của cháu từng nói, tâm trí của cháu bây giờ đều đặt hết vào chỗ của Thẩm Thanh Ngọc! Thế mà cháu còn ở đây cãi chày cãi cối, chối bay chối biến sao!”
“Nếu cháu đã khăng khăng không chịu thừa nhận như vậy thì ông cũng chẳng thể cản được cháu! Nhưng, cháu đừng trách ông không nhắc nhở cháu, nhân tình của bố cháu đang mang thai, chỉ cần là con trai, ông chắc chắn sẽ đón thằng bé về nhà họ Bạc! Nếu như cháu thực sự không muốn tiếp nhận nhà họ Bạc, thì cho dù ông có hấp hối chút hơi tàn, thì cũng sẽ đợi đến khi đứa bé ấy trưởng thành nên người rồi mới chết!”
“Điều gì cần nói ông đều nói hết rồi. Nếu cháu vẫn không hạ thấp cái tôi của mình xuống, thì cháu hãy mau mau cút xéo khỏi nhà họ Bạc!”
Bạc Vĩnh Cơ thực sự rất tức giận, bồ nhí của Bạc Nhật Nhã đúng là đang mang bầu, nếu đứa trẻ trong bụng ả ta là con trai thì ông cụ Bạc cũng sẽ đón nó về nhà họ Bạc thật. Nhưng ông ta từ trước đến nay luôn xem thường người đàn bà đó, nhà họ Bạc kiên quyết sẽ không giao lại sản nghiệp cho đứa con của ả ta.
Nhưng hôm nay Bạc Minh Thành thật sự đã khiến ông cụ Bạc quá giận, nếu không thì ông ta cũng sẽ không có suy nghĩ này. Một khi đã nghĩ tới, thì sẽ không có cách gì thu hồi được nữa.
Bạc Vĩnh Cơ lại liếc Bạc Minh Thành, ánh mắt có hơi thay đổi: “Cháu trách ông tàn nhẫn cũng được, trách ông đê tiện cũng được, miễn là ông còn sống một ngày, thì toàn bộ mọi thứ của nhà họ Bạc này đều là của ông, cháu muốn lấy cái gì từ tay ông, thì cháu phải ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của ông, đồng ý tái hợp với Thẩm Thanh Ngọc!”
Nói đến đây, Bạc Vĩnh Cơ hừ lạnh một tiếng: “Bằng không đến lúc đó, cháu đừng trách ông nhẫn tâm!”
Sau khi nghe Bạc Vĩnh Cơ nói những lời này, vẻ mặt của Bạc Minh Thành cuối cùng cũng hơi thay đổi. Nhưng anh phản ứng không phải là vì nghe thấy ông nội nói muốn giao cơ ngơi của nhà họ Bạc cho người khác. Sắc mặt anh biến đổi, là vì Bạc Vĩnh Cơ đã thẳng thừng và trắng trợn bóc trần việc anh thích Thẩm Thanh Ngọc, khiến anh không thể không đối mặt và không cách gì lừa mình dối người nữa, thậm chí còn khiến anh không thể mở miệng phản bác lấy nửa lời.
Bởi vì Bạc Vĩnh Cơ nói đúng, anh thích Thẩm Thanh Ngọc, có lẽ từ “thích” này vẫn chưa diễn tả đúng mức độ tình cảm của anh dành cho cô.
Anh cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cũng không biết bắt đầu ra làm sao. Nhưng đến khi anh ý thức được mình yêu Thẩm Thanh Ngọc thì đã muộn rồi.
Bởi vì anh kiêu ngạo, nên anh luôn không chịu thừa nhận chuyện này. Nhưng hôm nay, ông cụ Bạc đã phơi bày sự thật này ra trước mặt anh.