Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười, nhấc chân đi tới đó.
Hôm nay là thứ sáu, bận rộn công việc cả một tuần nên tối nay có rất nhiều người đến ‘Mây’ thư giãn.
Thẩm Thanh Ngọc mặc áo sơ mi tay dài màu trắng bằng voan, bên dưới là váy xòe trông hơi chuyên nghiệp, không hợp với những người xung quanh.
Nhưng khuôn mặt xinh đẹp của cô lại hoàn toàn thoát khỏi bộ quần áo bảo thủ mà lại chẳng chút đặc biệt đó, trở thành tâm điểm.
“Chào cô, có thể mời cô một ly không?”
Còn chưa tới chỗ Trần Ánh Nguyệt thì đã có nam giới đến tán tỉnh rồi.
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn đối phương, áo sơ mi quần tây, ăn mặc khá nghiêm túc, chỉ có điều ánh mắt đối phương quá phóng đãng, nhìn thấy khiến Thẩm Thanh Ngọc vô cùng khó chịu.
Cô cười rồi dứt khoát đưa tay chặn ly rượu lại: “Xin lỗi, bạn tôi đang đợi tôi.”
Vừa dứt lời, Trần Ánh Nguyệt đã đi tới, kéo Thẩm Thanh Ngọc: “Chậc, quả nhiên là người trời sinh đã xinh đẹp, cho dù có khoác bao tải thì vẫn đẹp.”
Nghe ra ý chế nhạo trong lời nói của Trần Ánh Nguyệt, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi ‘chậc’ một tiếng: “Hết cách rồi, đẹp mà, quả thực là có vốn liếng để tùy hứng mà.”
Trần Ánh Nguyệt ‘hừ’ một tiếng: “Tùy hứng thì nên tùy hứng đến cùng, phàm phu tục tử không phải điều để cậu bận tâm lo nghĩ, biết chưa hả cô Thẩm?”
Trần Ánh Nguyệt vừa nói vừa đưa một ly đồ uống sặc sỡ sắc màu trông rất đẹp cho Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc không nhận: “Tớ không uống rượu.”
Đi xã giao phải uống rượu rồi, hôm nay tan làm, thời gian riêng tư thoải mái, Thẩm Thanh Ngọc hoàn toàn không muốn động tới rượu.
“Rượu trái cây, không say đâu. Đàm Anh Phương mới pha, uống ngon lắm, cậu thử đi!”
Nghe Trần Ánh Nguyệt nói câu này, Thẩm Thanh Ngọc lại nhìn ly rượu đó, đúng là rất đẹp.
Trần Ánh Nguyệt dứt khoát đặt ly rượu bên môi cô, lần này Thẩm Thanh Ngọc không từ chối mà nhấp một ngụm.
“Thế nào?”
Trần Ánh Nguyệt đắc ý nhướng mày.
“Khá lắm.”
Vị rượu rất đậm, nhưng có hương chanh thoang thoảng, không chua, uống vào rất sảng khoái, cổ họng vô cùng dễ chịu.
“Cái khác tớ không giỏi, nhưng mà rượu này tớ nói ngon thì tất nhiên là không thể sai được rồi!”
Lúc này, Đàm Anh Phương đi tới, nghe thấy Trần Ánh Nguyệt hỏi: “Cái gì sai?”
Thẩm Thanh Ngọc ngồi xuống, nhìn Đàm Anh Phương, cầm rượu giải thích: “Cậu ấy nói rượu trái cây cậu vừa pha chế ngon lắm, bảo tớ thử.”
Trần Ánh Nguyệt ở bên cạnh vội bổ sung: “Thủy Trung Nguyệt cậu vừa pha chế ấy, tên hay mà mùi vị cũng ngon nữa.”
Đàm Anh Phương nhìn ly rượu trong tay Thẩm Thanh Ngọc: “Cậu chắc là cậu đưa cho Tiểu Ngũ Thủy Trung Nguyệt chứ?”
Trần Ánh Nguyệt sững người, lúc này mới nhận ra mình lấy nhầm, vẻ mặt cô ấy cứng nhắc: “Ôi trời ơi, tớ cầm ‘thiên đường nhân gian’ rồi!”
Trong quán bar đông người, nhạc cũng rất lớn, Thẩm Thanh Ngọc ngồi trên ghế, không nghe rõ hai người họ nói gì.
Chỉ thấy vẻ mặt Trần Ánh Nguyệt nhìn mình có gì đó sai sai, cô uống hết chút rượu còn lại: “Trần Ánh Nguyệt, cậu làm chuyện xấu gì à?”
“Đâu có, chẳng làm chuyện gì xấu cả.”
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy ly rượu trái cây đó rất ngon, tối nay cô ăn món Tây, không uống nước, vừa rồi lại nói linh tinh với Trần Nguyên Thảo nên lúc này mới khát. Thấy trên bàn còn hai ly, cô vươn tay cầm một ly, ngửa đầu dứt khoát uống hết một nửa.
Trần Ánh Nguyệt nhìn Thẩm Thanh Ngọc, chột dạ không dám lên tiếng.
Thẩm Thanh Ngọc giải được cơn khát, liếc nhìn cô ấy: “Trần Ánh Nguyệt?”
“Sao... sao vậy?”
Trần Ánh Nguyệt biết tửu lượng của Thẩm Thanh Ngọc, chỉ một ly thì không đến mức khiên Thẩm Thanh Ngọc say, hai ly thì không biết. Dù sau thì ly ‘thiên đường nhân gian’ đó, uống xong sẽ thật sự là thiên đường nhân gian...1