Thẩm Thanh Ngọc cởi dây an toàn: "Cứ xuống xe xem một chút đã."
Nói xong, cô xuống xe rồi nhấc nắp xe lên kiểm tra.
Thẩm Thanh Ngọc không hiểu nhiều, nhưng nhìn có vẻ chết máy thật.
Trần Ánh Nguyệt cũng xuống xe, nhấc váy đi tới xem: "Có phải chết máy thật không?"
Thẩm Thanh Ngọc quay đầu nhìn cô ấy nói: "Cái miệng của cậu khá linh đấy."
Nói đến chuyện gì là chuyện đó ứng ngay.
Trần Ánh Nguyệt phủi miệng: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Có thể làm gì chứ, đương nhiên phải gọi người đến xử lý thôi."
Không phải đêm hôm khuya khoắt, chẳng lẽ hai người các cô sẽ phải ăn mặc như thế này qua đêm ở đây sao?
Thẩm Thanh Ngọc lấy điện thoại di động ra gọi cho Phó Ngọc Lam.
Phó Ngọc Lam nói rằng cô ấy sẽ đến sau mười lăm phút nữa, người của công ty sẽ đưa xe kéo đến trong khoảng hai mươi phút nữa.
"Ừm, vất vả cho em rồi, thư ký Phó."
"Không có gì, cô Thẩm và cô Trần chú ý an toàn."
Phó Ngọc Lam vẫn còn nhớ kỹ những gì đã xảy ra vào lần trước, hai người phụ nữ xinh đẹp gặp chuyện xe chết máy ở trên đường vào ban đêm, dù thế nào chuyện này cũng thấy không yên tâm chút nào.
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thanh Ngọc đi tới ghế sau, lấy tấm cảnh báo đặt ra sau xe.
Ngay sau khi đặt xong, một chiếc Maserati dừng lại đến bên cạnh.
Cửa sổ ghế sau từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Châu Du Dân, anh ta nhiệt tình hỏi: "Thẩm Thanh Ngọc, xe của cô bị hỏng sao? Có cần giúp một tay không?"
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn anh ta, đáy mắt lướt nhìn về phía gò má lạnh lùng nghiêm nghị của người đàn ông ở bên cạnh, cô nở một nụ cười nhàn nhạt: "Không dám làm phiền cậu Châu."
"Đừng khách sáo, tôi rất thích giúp đỡ người khác."
Thẩm Thanh Ngọc khẽ nhíu mày: "Nhưng tôi không thích nhận giúp đỡ của người khác."
"..."
Thẩm Thanh Ngọc dứt lời, người đàn ông ở bên trong xe mở miệng lạnh giọng nói: "Lái xe đi."
Lời này khiến Châu Du Dân không kịp trở tay: "Minh Thành, Thẩm Thanh Ngọc xe bị hư, cậu thế này là sao?"
"Liên quan gì đến tôi?"
Lúc Bạc Minh Thành nói lời này, xe vẫn chưa rời đi hẳn, giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng lại đủ khiến Thẩm Thanh Ngọc ở bên ngoài xe nghe rõ ràng.
Bạc Minh Thành vừa nói xong, chiếc xe từ từ khởi động lái đi.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn theo, nụ cười trên mặt của cô tắt ngấm.
Trần Ánh Nguyệt chửi mắng mấy câu ở phía sau xe, Thẩm Thanh Ngọc cười: "Được rồi, lát nữa mà bị người khác bắt gặp được, người ta còn tưởng rằng cậu bị điên."
"Tớ chỉ là quá tức giận."
Chảnh cái gì! Ai mà thèm anh giúp!
Thẩm Thanh Ngọc đi vào trong xe, cúi người lấy ra hai chai nước: “Chờ một lát nữa, thư ký Phó sẽ tới trong mười lăm phút nữa.
Trên thực tế, Phó Ngọc Lam đến đây chưa tới mười lăm phút.
"Cô Thẩm."
Thẩm Thanh Ngọc gật đầu: "Thực xin lỗi đã làm phiền em lúc muộn như vậy."
Phó Ngọc Lam lắc đầu: "Cô Thẩm nói đùa, em phải bảo vệ an toàn cho giám đốc Thẩm mà."
Sau đó, cô ấy đưa chìa khóa xe của mình cho Thẩm Thanh Ngọc: "Cô Thẩm, chị và cô Trần đi về trước đi. Em ở đây đợi người của công ty kéo xe đến là được."
Vào lúc này, Phó Ngọc Lam cũng là một người phụ nữ, Thẩm Thanh Ngọc thực sự thấy không tiện khi để cô ấy chờ đợi như thế này: "Chúng ta đợi người của công ty kéo xe đến rồi mới đi."
Thấy cô kiên quyết như vậy, Phó Ngọc Lam không thể nói gì hơn. Cô ấy gật đầu, cả ba người cùng đứng ở lề đường và chờ đợi người của công ty kéo xe đến.
Lúc xe của Phó Ngọc Hải dừng lại, Trần Ánh Nguyệt nhìn Thẩm Thanh Ngọc với ánh mắt cười đầy ẩn ý: "Được rồi, tí nữa cậu không cần phải tự lái xe nữa, Tiểu Ngũ à."
Thẩm Thanh Ngọc liếc xéo cô: "Đừng lo, sẽ đưa cậu đi cùng."
"Tớ không muốn trở thành bóng đèn."
Thẩm Thanh Ngọc hừ một tiếng: "Không thể theo ý cậu được."
Hai người vẫn đang nói chuyện thì Phó Ngọc Hải bước xuống xe: "Xe hỏng à?"
Anh ta tỏ ra như thể rất thân quen, vừa bước xuống xe đã đi đến ngay bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc hời hợt đáp: "Ừ."
"Gọi xe kéo đến chưa?"
"Gọi rồi."
Lời vừa nói xong, cuối cùng người của công ty kéo xe đã đến.