Chuyện tối hôm qua cô khiêu vũ với Phó Ngọc Hải đã bị lan truyền khắp trên mạng, cô từ người vợ nhà quyền quý bị bỏ rơi nháy mắt biến thành bạn gái mới của cậu Phó.
Không chỉ có chuyện cô khiêu vũ với Phó Ngọc Hải bị lan truyền trên mạng, mà ảnh chụp ngày hôm qua xe cô bị hỏng phải ngồi xe Phó Ngọc Hải về cũng lan truyền trên mạng.
Những tin tức đầu đề đó viết chẳng đáng tin, gì mà tình nồng như lửa, triền miên không dứt.
Thẩm Thanh Ngọc cười khẽ một tiếng, ném điện thoại lên trên giường, quay người vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lời của người ngoài, không có ý nghĩa gì.
Thẩm Thanh Ngọc cũng không để hotsearch này vào lòng, trên đường đi làm còn thuận tiện mua đồ ăn sáng.
Thật ra sáng hôm nay cô không cần họp, nhưng vẫn có không ít việc, gần như cả một buổi sáng Thẩm Thanh Ngọc đều vùi đầu vào tài liệu.
Lấy lại tinh thần thì đã đến giờ cơm trưa.
Phó Ngọc Lam gõ cửa bước vào: “Cô Thẩm, trưa nay chị muốn ăn gì?”
Bàn tay cầm bút của Thẩm Thanh Ngọc hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Phó Ngọc Lam cười: “Thư ký Phó muốn ăn gì thì tiện tay gọi một phần về cho chị là được.”
Tuy rằng nhà họ Thẩm có tiền, nhưng vì lo lắng người khác có ý xấu với Thẩm Thanh Ngọc, cho nên người nhà họ Thẩm chưa bao giờ công bố thân phận của Thẩm Thanh Ngọc, thời học sinh Thẩm Thanh Ngọc chẳng khác gì những người khác. Ăn uống với cô mà nói thì ăn trong nhà hàng năm sao hay ở quán nhỏ ven đường cũng đều được.
Ăn ngon là được.
“Được.”
Phó Ngọc Lam mới vừa ra ngoài, Thẩm Thanh Ngọc đã nhận được điện thoại của Thẩm Quốc Vinh.
“Tiểu Ngũ, đi ăn cơm trưa không?”
Thẩm Thanh Ngọc thả bút máy xuống, ngả người lên lưng ghế: “Mới vừa nói thư ký mua cơm trưa cho con, bố ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi!”
Thẩm Quốc Vinh nói xong lại khụ khụ: “À Tiểu Ngũ, con và thằng nhóc nhà họ Phó kia đang yêu nhau sao?”
Thẩm Thanh Ngọc bị lời nói của Thẩm Quốc Vinh chọc cười: “Bố nói gì vậy chứ, con mới vừa ly hôn chưa bao lâu!”
“Chuyện này có là gì, chỉ cần con ly hôn, thì con đã được tự do về mặt tình cảm, yêu ai thì ở cạnh người đó. Có điều tên Phó Ngọc Hải này, bố thấy tin tức yêu đương của cậu ta nhiều quá. Tiểu Ngũ đừng để bị gương mặt kia quyến rũ.”
“Con biết rồi bố.”
Cúp điện thoại, Thẩm Thanh Ngọc không nhịn được mà cầm di động lướt Weibo.
Hotsearch đã thay đổi, cô tìm từ khóa của mình và Phó Ngọc Hải thì chỉ còn ít ỏi vài account marketing mà thôi.
Chà, xóa rất nhanh.
Cùng lúc đó, văn phòng tổng giám đốc ở tầng hai mươi bảy của tòa nhà công nghệ Vi Quang.
“Tổng giám đốc Bạc, có người đã xóa hotsearch của cô Thẩm và cậu Phó.”
Vẻ mặt Bạc Minh Thành ngồi ở trước bàn làm việc trở nên lạnh lùng: “Vậy không cần phải xen vào.”
Lâm Nam Vũ gật đầu, vội vàng xoay người ra khỏi văn phòng.
Năm giờ chiều, Phó Ngọc Lam nhắc nhở Thẩm Thanh Ngọc buổi tối cô còn có một bữa tiệc.
“Tôi biết rồi.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ấy, sau đó đưa tập tài liệu cần ký trên tay cho cô ấy: “Phương án đấu thầu vẫn chưa làm xong sao?”
“Chưa xong.”
Thẩm Thanh Ngọc hơi nhíu mày: “Em đi thúc giúc một chút, chị muốn nhìn thấy phương án trước giờ tan làm ngày mai.”
Miếng đất kia rất quan trọng, Thẩm Thanh Ngọc không muốn xảy ra sơ suất.
“Dạ vâng, cô Thẩm.”
Gần đến sáu giờ, Thẩm Thanh Ngọc dặm lại lớp trang điểm, rồi đi cùng Phó Ngọc Lam vào khách sạn Tinh Hải.
Thẩm Thanh Ngọc mới vừa xuống xe, đã nhìn thấy Bạc Minh Thành cũng mới vừa xuống xe.
Chà, thật là trùng hợp.
Cô hơi nhíu mày, xách túi vờ như không nhìn thấy anh, cất bước đi thẳng vào trong khách sạn.