Thẩm Thanh Ngọc không nhịn được kêu anh ta một tiếng, đã trễ như vậy, anh ta còn muốn làm gì?
Nhưng đối phương trực tiếp tiến vào phòng bếp, cực kì khư khư cố chấp.
Thẩm Thanh Ngọc hơi bực bội và bất đắc dĩ, cô nằm ở trên ghế sô pha trong chốc lát, cuối cùng vẫn không nhịn được đứng dậy đi đến phòng bếp xem thử Phó Ngọc Hải làm gì.
Mới vừa đi tới cửa phòng bếp, mùi đường đỏ nồng đượm hòa với gừng lập tức xông lại, Thẩm Thanh Ngọc ngơ ngác một chút, ý thức được Phó Ngọc Hải đang làm cái gì, đột nhiên cô không muốn đi về phía trước.
Nhưng cô đứng ở đằng kia, cũng có thể thấy rõ Phó Ngọc Hải trong phòng bếp đang khuấy nồi gừng đường đỏ.
Chú ý tới ánh mắt Thẩm Thanh Ngọc sau lưng, Phó Ngọc Hải tắt lửa, quay đầu nhìn về phía cô: "En đứng ở chỗ này làm gì, không phải đau bụng sao?"
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta, cau mày có hơi bực bội: "Anh đang làm gì?"
"Nấu gừng đường đỏ, em đau bụng kỳ kinh nguyệt, uống cái này có thể giảm bớt, không phải sao?"
Trong khi nói chuyện, Phó Ngọc Hải đã múc một chén gừng đường đỏ ra.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta bước từng bước một đi tới, chờ anh ta đi đến trước mặt, cô vô thức lui về sau một bước: "Tôi không cần."
Lúc cô nói lời này, sắc mặt có hơi lạnh lẽo.
Phó Ngọc Hải sợ cô bị phỏng, cầm chén bưng đến mặt bàn, mới quay trở lại ôm cô đi qua một lần nữa.
Thẩm Thanh Ngọc giãy giụa: "Phó Ngọc Hải!"
"Đừng nóng giận, tôi chỉ không muốn em khó chịu như vậy mà thôi, nếu như em cảm thấy có gánh nặng trong lòng, vậy em cứ coi như là tôi nhận lỗi vì chuyện tối ngày hôm qua với em."
Phó Ngọc Hải thả cô trên ghế, tự mình ngồi xuống một bên, kéo khay qua, múc một muỗng gừng đường đỏ, cúi đầu thổi, nguội đi nhiều, anh ta mới đưa tới bên môi Thẩm Thanh Ngọc: "Nghe lời, há miệng."
Anh ta như đang dỗ con nít, Thẩm Thanh Ngọc bất đắc dĩ cực kì, hết lần này tới lần khác bụng dưới lại thật khó chịu, quay mặt đi một lúc, cô cũng có chút không chịu đựng nổi rồi: "Ngày mai tôi còn phải dậy sớm nên phải đi nghỉ ngơi đây, anh cứ tùy ý đi."
Anh ta thích làm sao giày vò thì cứ giày vò như thế đi, buổi tối hôm nay cô thật sự không có tinh lực đấu cùng anh ta như vậy.
Chỉ là cô vừa đứng lên, trên lưng đã có thêm một bàn tay, một giây sau người cô bị anh ta chặn ngang kéo trở về: "Em đang sợ gì thế Thẩm Thanh Ngọc?"
Anh ta thả thìa trong tay xuống, ngửa đầu nhìn về phía cô: "Em sợ tôi bỏ thuốc vào bát gừng đường đỏ này à? Hay cảm thấy em uống chén gừng đường đỏ này rồi thì em sẽ phải gả cho tôi."
Nghe được lời này của anh ta, sắc mặt Thẩm Thanh Ngọc càng lạnh thêm: "Phó Ngọc Hải, anh có biết không, thứ rẻ mạt nhất trên thế giới này là đối tốt với một người vô điều kiện."
"Ồ, em đang nói tôi không có lòng tự trọng sao?"
Anh ta nói xong thì dừng một chút, sau đó liếc nhìn cô cười nói: "Tôi tự nguyện."
"..."
Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp bị chọc giận quá mà cười lên, cô còn chưa thấy qua ai vô liêm sỉ như thế.
Nhìn thấy cô cười, Phó Ngọc Hải trực tiếp dùng lực kéo cô xuống.
Thẩm Thanh Ngọc ngã ngồi trên ghế, cô cũng lười vùng vẫy: "Tự tôi uống."
"Được."
Anh đáp lời, đẩy chén gừng đường đỏ đến trước mặt cô.
Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu uống từng ngụm nhỏ ngụm nhỏ, vị ngọt của đường đỏ bị gừng đánh bay, mang theo ấm áp và ngọt nhẹ xông thẳng lên.
Có người nói, hiệu quả của nước gừng đường đỏ đối với đau bụng kinh và hiệu quả của nước nóng đối với đau bụng kinh không khác nhau lắm.
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy vẫn có khác biệt, ít nhất một cái ngọt, một cái tẻ nhạt vô vị.
Sau năm phút, Thẩm Thanh Ngọc buông lỏng thìa: "Uống xong rồi."
Vừa ngẩng đầu, Thẩm Thanh Ngọc đã thấy Phó Ngọc Hải duỗi tay tới, cô đè ánh mắt xuống, nhìn ngón tay đối phương lau miệng của mình, cô cứng lại.
"Đi nghỉ ngơi đi, không ngại cho tôi ngủ ở phòng khách nhà em một đêm chứ?"
Thẩm Thanh Ngọc muốn nói để ý, nhưng nhìn thấy sự chân thành trong cặp mắt đào hoa, cô biết mình nói gì cũng vô ích.
"Anh tùy ý đi, cậu Phó."
Thẩm Thanh Ngọc mệt mỏi lên tiếng, đứng dậy trở về phòng.
Cũng không biết có phải là chén gừng đường đỏ kia có tác dụng hay không, bụng dưới đau đớn như được chậm lại, cô nằm trên giường một hồi, rất nhanh đã ngủ.