"Vâng thưa cô Thẩm."
Sau khi Phó Ngọc Lam biết Thẩm Thanh Ngọc sẽ không tái hôn với Bạc Minh Thành, cô ấy cũng không khó chịu nữa.
Chỉ là tin tức lan đi quá nhanh, người trong công ty đều đã biết, không ít người đang âm thầm bàn tán chuyện tái hôn của Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành.
Ông cụ Bạc thấy Thẩm Thanh Ngọc mặc kệ nên khoe khoang bừa bãi chuyện Thẩm Thanh Ngọc tái hôn với Bạc Minh Thành.
Để tránh đêm dài lắm mộng, ông ta thậm chí còn thông báo mang tính tượng trưng rằng Bạc Minh Thành đã đích thân đặt lễ cưới vào giữa tháng sau, đồng thời cho người mau chóng chuẩn bị mọi mặt về lễ cưới và thiệp mời.
Chuyện Thẩm Thanh Ngọc sắp tái hôn với Bạc Minh Thành không chỉ nhanh chóng lan truyền khắp Lâm Thành, cả giới đều biết Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành sắp tái hôn.
Khi Thẩm Quốc Vinh và Lương Thanh Hà biết tin, phản ứng đầu tiên của hai người là: "Có phải lại là mưu kế của lão già Bạc đó không?" Thật không ngờ khi gọi cho Thẩm Thanh Ngọc, câu trả lời nhận được lại là: "Là thật ạ."
Phút chốc, tâm trạng của Thẩm Quốc Vinh và Lương Thanh Hà bỗng trở nên vô cùng phức tạp và đau khổ.
Đương nhiên, người đau khổ hơn là Phó Ngọc Hải.
Thậm chí anh còn chưa hết sốc sau khi Thẩm Thanh Ngọc nói chuyện này vào sáng nay, mọi tin tức ngày hôm nay đều là tin tái hôn của Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành.
Nếu mọi khi nghe được tin này, Phó Ngọc Hải chỉ coi đó là giả.
Nhưng tối qua chính miệng Bạc Minh Thành nói anh ta không nhất thiết phải nói dối chuyện như thế này, anh biết chứ.
Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, khắp nơi đều đầy rẫy tin tái hôn của Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành, lễ cưới của hai người dự định tổ chức vào tháng sau, cũng chính là ngày mười sáu tháng mười một năm nay.
Buổi sáng lúc Phó Ngọc Hải trở về công ty, sắc mặt anh rất khó coi, Dương Vũ Phàm đã theo anh sáu bảy năm, chỉ cần nhìn qua cũng biết tâm trạng Phó Ngọc Hải không tốt.
Không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, Dương Vũ Phàm cầm tài liệu đứng ngoài cửa phòng làm việc gần nửa phút mới đưa tay gõ cửa phòng làm việc: "Tổng giám đốc Phó."
"Vào đi."
Dương Vũ Phàm đẩy cửa vào, anh ấy nhìn lướt qua Phó Ngọc Hải đang ngồi trước bàn làm việc.
Anh ngồi đó, trên tay cầm điếu thuốc, đôi mắt đào hoa vẫn đầy vẻ lạnh lùng như mọi ngày.
Phó Ngọc Hải lạnh nhạt liếc anh ấy một cái: "Có chuyện gì?"
Giọng nói anh trầm thấp, ánh mắt không có chút ấm áp nào, giống như đang nhìn anh ấy, lại không giống đang nhìn anh ấy.
Dương Vũ Phàm gắng gượng đặt tài liệu trong tay lên mặt bàn: "Tổng giám đốc Phó, đây là thứ anh bảo tôi điều tra, có liên quan đến chuyện xảy ra vào buổi tối bốn năm trước…"
Dương Vũ Phàm bỏ không ích công sức mới tra rõ được chuyện năm đó. Sau khi xem kết quả điều tra, Dương Vũ Phàm không khỏi ngạc nhiên, không ngờ phía sau còn có bí mật động trời đến như vậy.
Phó Ngọc Hải nhìn lướt qua tài liệu rồi cười khẽ một tiếng: "Đốt nó đi."
Đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Dương Vũ Phàm có chút không đành lòng, anh ấy cắn răng: "Tổng giám đốc Phó, anh xem qua đi, biết đâu xem xong tâm trạng sẽ tốt lên."
Trong đó có một bí mật động trời liên quan đến Bạc Minh Thành.
Nếu bí mật này lộ ra ngoài, Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành còn tái hôn được hay không còn chưa thể nói trước.
Phó Ngọc Hải nới cà vạt ra một chút rồi chậm rãi vươn tay ra, anh dùng ngón trỏ kẹp lấy tài liệu.
Tay còn lại của anh vẫn cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng lại hút một cái, khuôn mặt được chạm khắc tinh tế tới mức dường như nó không thuộc về thế giới này.
Dương Vũ Phàm không hiểu, tại sao cô Thẩm lại không để mắt đến Tổng giám đốc Phó của bọn họ chứ?