Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, là Phó Ngọc Hải bên cạnh gửi tin nhắn cho cô.
Tất cả chỉ có bốn chữ: "Truyền thông tới rồi."
Sau khi xem xong, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi ngẩng đầu nhìn Phó Ngọc Hải, thấy anh ta cũng đang nhìn mình, Thẩm Thanh Ngọc cong môi nở nụ cười: "Suy nghĩ của cậu Phó, trái lại rất chu đáo."
Phó Ngọc Hải cong cong cặp mắt đào hoa, cười đến quyến rũ lòng người.
Thẩm Thanh Ngọc thu ánh mắt, nhìn lướt qua Lâm Mai Chi bên cạnh, cười nhạt.
Lâm Mai Phương là người đầu tiên chạy tới mở cửa, lúc mở cửa nhìn người tới, cô ta sửng sốt, lập tức lại vui vẻ, quay đầu đắc ý nhìn Thẩm Thanh Ngọc, mở miệng nói với Lâm Mai Chi: "Mai Chi, là cậu hai Bạc."
Từ khi lần trước Bạc Minh Thành nói không cho cô ta gọi anh là "Minh Thành", Lâm Mai Phương cũng không dám gọi Bạc Minh Thành thế nữa.
Nghe lời Lâm Mai Phương nói, sắc mặt Lâm Mai Chi cũng lộ ra biến đổi, vui sướng giữa đuôi lông mày khiến người ta khó mà xem nhẹ.
Thẩm Thanh Ngọc đứng ở đằng kia, cười nhạt nhìn đám người Lâm Mai Chi, nhìn thấy Bạc Minh Thành đi tới, nụ cười trên mặt cô càng nhạt nhòa.
Bạc Minh Thành vừa vào cửa đã thấy Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải, hai người đứng chung một chỗ, biểu cảm trên mặt không khác nhau là mấy.
Anh hơi nhíu mày, có hơi không ngờ, nhấc chân đi tới, ánh mắt đảo qua Thẩm Thanh Ngọc, cuối cùng rơi vào trên người Phó Ngọc Hải: "Cậu muốn làm gì?"
Phó Ngọc Hải cười khẽ một tiếng: "Không có gì, chỉ là cô Thẩm có một số vấn đề, muốn đối chất rõ ràng với mọi người."
Nghe thấy Phó Ngọc Hải nói lời này, ánh mắt Bạc Minh Thành chuyển hướng Thẩm Thanh Ngọc, trong tròng mắt đen mang theo vẻ lạnh lùng, ánh mắt nhìn vào Thẩm Thanh Ngọc, bên trong ẩn chứa chút bất mãn: "Cô tới đây làm gì?"
"Không có gì."
Thẩm Thanh Ngọc đón ánh mắt của anh, môi đỏ hơi giật giật: "Có một số vấn đề tôi còn chưa làm rõ ràng, cho nên hôm nay tới hỏi cho rõ."
"Chúng ta đã ly hôn, Thẩm Thanh Ngọc."
Bạc Minh Thành không biết rốt cuộc đám người Thẩm Thanh Ngọc muốn làm gì, hơn nửa đêm cô và Phó Ngọc Hải chạy đến chỗ Lâm Mai Chi nơi, chuyện này làm cho anh rất khó chịu.
"Không cần anh nhắc nhở, sự thật này tôi còn rõ hơn cả anh."1
Thẩm Thanh Ngọc thu ý cười, ánh mắt nhìn Bạc Minh Thành hơi lạnh lẽo: "Nhưng dù ly hôn cũng không trở ngại tôi muốn biết rõ chân tướng một số sự thật."
"Chân tướng gì?"
Bạc Minh Thành cau mày nhìn cô, hiển nhiên là đang âm thầm tức giận.1
Thẩm Thanh Ngọc nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lâm Mai Chi sau lưng Bạc Minh Thành, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Lúc trước anh kết hôn với tôi, không phải là vì làm bia đỡ đạn cho Lâm Mai Chi hay sao?"
Bạc Minh Thành không nghĩ tới vừa gặp là Thẩm Thanh Ngọc đã hỏi chuyện này, trên khuôn mặt không thay đổi bỗng nhúc nhích, mắt đen âm trầm, đang lúc anh muốn mở miệng, Thẩm Thanh Ngọc lại lạnh giọng nói một câu: "Những lời khác không cần nói nhiều đâu cậu hai Bạc, tôi chỉ cần biết, là có hay không. Chuyện bản thân anh đã làm, tôi tin tưởng dù có làm hay không, đối với cậu hai Bạc cũng không phải rất khó trả lời."
Lúc Thẩm Thanh Ngọc nói lời này, trong đôi mắt hạnh lộ ra lạnh lùng, ngước mắt nhìn Bạc Minh Thành, mang theo vài phần khiêu khích.
Lần đầu tiên Bạc Minh Thành bị Thẩm Thanh Ngọc khiêu khích như thế, anh cười lạnh một tiếng: "Biết rõ còn cố hỏi, Thẩm Thanh Ngọc, hôm nay cô tới là tự rước lấy nhục sao?"
Biết rõ còn cố hỏi, tự rước lấy nhục.
Hai thành ngữ này, quả nhiên dùng rất tốt!
Đột nhiên Thẩm Thanh Ngọc bật cười, chỉ là trong mắt cô lại không hề có ý cười: "Bạc Minh Thành, anh thật là giỏi, xem tôi thành kẻ ngu mà lừa gạt ba năm!"