Thẩm Thanh Ngọc khép thực đơn lại. Người phục vụ tiến lên thu thực đơn về rồi xoay người ra ngoài gọi món. Trong phòng riêng chỉ còn lại Thẩm Thanh Ngọc và Tần Minh Tú.
Trước khi đến Tần Minh Tú đã suy nghĩ rất nhiều lý do để từ chối. Nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc, bà ấy lại phát hiện ra mình không biết phải nói gì mới được.
Bà ấy biết rõ rằng Thẩm Thanh Ngọc của bây giờ không còn là Thẩm Thanh Ngọc của trước kia nữa. Hiện tại bà ấy muốn bồi đắp tình cảm với cô cũng đã vô dụng.
Nhưng nghĩ đến mấy ngày trước, Bạc Minh Thành luôn lạnh nhạt với mình lại đột nhiên tìm đến bà ấy hỏi chuyện về Thẩm Thanh Ngọc trong ba năm kia, Tần Minh Tú lại cảm thấy vững tâm hơn nhiều. Bà ấy chủ động mở miệng: "Ngại quá, Thẩm Thanh Ngọc, con bận như vậy mà dì còn hẹn con ra đây."
Thẩm Thanh Ngọc nhấp một ngụm trà, vẫn một mực giữ im lặng không lên tiếng. Cô luôn chờ Tần Minh Tú mở miệng. Nghe thấy lời này của bà ấy, Thẩm Thanh Ngọc thản nhiên cười một cái: "Bà Bạc khách khí quá, tôi mới phải là người ngại ngùng mới đúng chứ. Ngài đã hẹn tôi nhiều lần vậy mà hôm nay tôi mới có thời gian rảnh để gặp ngài, lại còn đến muộn để ngài phải đợi lâu nữa chứ. Là tôi vô lễ rồi."
Từng câu từng chữ của cô đều dùng kính ngữ, giọng điệu lễ phép đủ cả. Nhưng chút tình cảm mẹ chồng nàng dâu ngày trước cũng đã bị đập tan trong tiếng kính ngữ kia.
Tần Minh Tú bị những lời nói khiêm tốn lại không thiếu sự khách khí của Thẩm Thanh Ngọc làm cho hơi bế tắc. Phòng riêng trở nên yên tĩnh. Bà ấy ngồi đó có hơi xấu hổ.
Thẩm Thanh Ngọc không cảm thấy xấu hổ chút nào. Tần Minh Tú năm lần bảy lượt muốn gặp cô, chắc chắn là có việc gì đó.
Cô cũng coi như đã được chiêm ngưỡng người nhà họ Bạc rồi. Bề ngoài Tần Minh Tú có vẻ yếu đuối nhưng thật ra lại rất ích kỷ. Trước kia cô cũng đã từng đối xử với bà ấy như mẹ chồng nhưng lại chẳng đổi lại được kết quả gì tốt.
Thẩm Thanh Ngọc không nhanh không chậm rót thêm cho mình một tách trà, lại thêm cho Tần Minh Tú một tách. Sau khi thả ấm trà xuống, cô mới mở miệng: "Bà tìm tôi có việc gì sao?"
Tần Minh Tú gật gật đầu rồi lấy thứ đồ gì đó từ trong túi ra: "Thẩm Thanh Ngọc, con là vợ của Minh Thành, mà dì cũng chỉ nhận một đứa con dâu là con thôi. Đây là đồ gia truyền nhà họ Bạc truyền cho con dâu, năm đó là do bà nội của Minh Thành giao cho dì. Anh trai của Minh Thành đã đi rồi, dì cũng không cần phải bối rối nên để nó lại cho vợ của anh trai Minh Thành hay cho con nữa."
"Dì biết con rất bận, thật ra dì cũng không muốn đến làm phiền con. Nhưng chúng ta là mẹ chồng con dâu ba năm trời, dì biết con thật lòng thật dạ với Minh Thành. Chỉ là dì vô dụng nên trước kia không bảo vệ được con.
Mấy ngày hôm trước Minh Thành tìm dì. Nó hỏi dì rất nhiều chuyện về con trong mấy năm kia."
"Minh Thành là con trai dì. Mặc dù nó không thân thiết với dì lắm nhưng dì vẫn có thể nhìn ra được, năm đó nó cưới con cũng không phải không có tình cảm gì.
Nhưng từ bé nó đã bị chuyện của dì và bố nó ảnh hưởng nên tính cách rất trầm, rất nhiều điều nó chỉ biết giấu trong lòng chứ không thể hiện ra mặt.
Trong lòng nó có con, dì nhìn ra được điều đó.
Chuyện trước kia cho dù là ai đúng ai sai thì cũng đều qua cả rồi, quá khứ hãy để nó ở lại đi. Con còn trẻ, đừng nên lãng phí thời gian vì chuyện trong quá khứ.
Bây giờ các con đã ly hôn gần một năm rồi. Dì nghĩ con cũng đã tỉnh táo lại. Dì hy vọng con có thể cho Minh Thành một cơ hội nữa."
Thẩm Thanh Ngọc nghe nhưng không nói gì, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.
Tần Minh Tú vừa mới nói xong thì người phục vụ đã đẩy đồ ăn vào. Thẩm Thanh Ngọc cong môi nở một nụ cười: "Bà Bạc, chúng ta dùng cơm trước đã."
Nói xong, cô bèn cầm một đôi đũa lên đưa cho Tần Minh Tú.
Tần Minh Tú nhìn Thẩm Thanh Ngọc, thấy nụ cười trên mặt cô vẫn như trước, như là không nghe thấy những lời bà ấy vừa nói vậy. Hoặc có thể là nghe được nhưng cô lại xem như không nghe thấy.