Bạc Minh Tâm sợ Bách Gia Tính nhìn ra gì đó, bèn vội vàng lắc đầu: “Không, không có gì, à điện thoại của tôi kêu, tôi đi nhận điện thoại.”
Nói xong, cô ta giơ tay đóng cửa lại.
Đóng cửa xong, Bạc Minh Tâm tựa lưng vào cửa, hai chân đều đã mềm nhũn.
Cô ta bỗng cảm thấy, buổi tối hôm nay Thẩm Thanh Ngọc là tới tìm cô ta tính sổ.
Trước kia Bạc Minh Tâm không sợ Thẩm Thanh Ngọc, nhưng mà không biết vì sao, sau khi Thẩm Thanh Ngọc ly hôn với Bạc Minh Thành, thì giống như đã thay đổi thành một người khác vậy, cô ta đã không ít lần phải nếm mùi đau khổ dưới tay Thẩm Thanh Ngọc.
Bạc Minh Tâm vừa chột dạ vừa sợ hãi, nhưng mà Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp tới tìm ông nội của cô ta, trong lúc nhất thời, Bạc Minh Tâm cũng không biết nên làm như thế nào mới được.
Bách Gia Tính nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, nghĩ đến vẻ mặt thay đổi của Bạc Minh Tâm khi nghe nói là Thẩm Thanh Ngọc mời bọn họ ăn cơm vừa rồi, theo bản năng ông ta cảm thấy trong chuyện này cũng không đơn giản.
Nhưng mà gần đây cũng chưa xảy ra chuyện gì, ngoại trừ chuyện xấu mặt váy của Bạc Minh Tâm đột nhiên bị rách trên tiệc tối của nhà họ Từ mấy ngày hôm trước ra.
Nhưng người chịu thiệt trong chuyện này là Bạc Minh Tâm, Bạc Minh Tâm không nên cảm thấy sợ hãi mới phải.
Chẳng lẽ, chuyện buổi tối ngày hôm đó, là tác phẩm của Thẩm Thanh Ngọc?
Bách Gia Tính rất nhanh đã biết là chuyện gì xảy ra, ông ta đã thấy chuyện trên mạng của Thẩm Thanh Ngọc càng ngày càng lan rộng, lại nghĩ đến phản ứng trước đó của Bạc Minh Tâm, ông ta đã gần như có thể kết luận, bữa cơm này của Thẩm Thanh Ngọc, sợ là không phải muốn làm hòa.
Nhưng hôm nay ông cụ Bạc lại vô cùng vui vẻ, mà trong khoảng thời gian ngắn Bách Gia Tính cũng không có chứng cứ chứng minh chuyện đó là Bạc Minh Tâm làm, ông cũng không dám lập tức tới trước mặt Bạc Vĩnh Cơ nói.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, rất nhanh, sắc trời bên ngoài đã dần dần thay đổi.
Thời gian Thẩm Thanh Ngọc hẹn bọn họ là sáu giờ rưỡi, bây giờ đã là năm giờ bốn mươi.
Bạc Vĩnh Cơ đã sớm thay sang một bộ quần áo đời Đường, chuẩn bị ra cửa.
Ông ta vẫn còn nhớ tới Bạc Minh Tâm, đi đến lầu hai, bảo Bách Gia Tính mau đi gọi Bạc Minh Tâm.
Bách Gia Tính nhìn Bạc Vĩnh Cơ, muốn nói lại thôi: “Ông cụ, hai người cô chủ nhỏ và cô Thẩm, hình như vẫn chưa giải hòa.”
Bạc Vĩnh Cơ không tán thành: “Chuyện này tôi biết, buổi tối hôm nay tôi sẽ cho Tâm Tâm tới xin lỗi Thẩm Thanh Ngọc. Thẩm Thanh Ngọc cũng là người trẻ hăng hái, nuốt không được cục tức này, chẳng qua là muốn tôi ép Tâm Tâm xin lỗi mà thôi.”
Bách Gia Tính nhìn Bạc Vĩnh Cơ, cuối cùng không dám nói thêm gì nữa, xoay người đi gọi Bạc Minh Tâm.
Thẩm Thanh Ngọc muốn mượn Bạc Vĩnh Cơ để gây sức ép với Bạc Minh Tâm không phải là giả, nhưng mà không phải chỉ một câu xin lỗi là có thể cho qua.
Bách Gia Tính tới trước cửa phòng Bạc Minh Tâm, nhưng mà gõ như thế nào đối phương cũng vẫn không mở cửa, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói của Bạc Minh Tâm: “Thư ký Bách, tôi phát sốt, rất không thoải mái, ông nói với ông nội giúp tôi, bữa tiệc tối hôm nay, tôi không đi được.”
Bạc Minh Tâm đứng ở sau cửa, nói xong, cô ta mím môi, nhưng lại không nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Bách Gia Tính, trong lòng nặng nề, sắc mặt càng thêm không tốt.
Bách Gia Tính biết rõ nguyên nhân trong đó, dĩ nhiên sẽ không cho Bạc Minh Tâm cứ như vậy mà thoát được: “Cô chủ nhỏ, ông cụ rất coi trọng bữa tiệc tối hôm nay, cô vẫn nên cố chịu một chút, đi lộ mặt một cái thôi, rồi tôi lại cho người đưa cô trở về.”
Nhưng mà Bách Gia Tính nói xong, bên trong lại không truyền đến tiếng gì.
Bách Gia Tính mím môi, im lặng một lát, sau đó lại mở miệng bồi thêm một câu: “Cô chủ nhỏ, tính tình của ông cụ không được tốt, nhưng trước mặt người ngoài, dầu gì cũng vẫn sẽ bênh vực người của mình, chắc cô cũng không muốn, khiến cho ông cụ nổi giận luôn bây giờ đó chứ?”