Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy đêm hôm đó mình đã nói rõ ràng, nên khi hai người gặp nhau, cô cũng không muốn chào hỏi với Bạc Minh Thành.
Đương nhiên, Phó Ngọc Lam đang đứng bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc cũng nghĩ như vậy.
Hành lang khách sạn cũng đủ rộng để bốn người có thể thoải mái đi qua nhau.
Vì để tránh không để xảy ra một màn cẩu huyết như vô tình đụng vào Bạc Minh Thành, khi nhìn thấy anh Thẩm Thanh Ngọc đã xoay giày cao gót đi sang bên cạnh theo bản năng, hành lang sáu mét, xem như bốn người đi song song cũng sẽ không chạm phải nhau.
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy có chạm mặt Bạc Minh Thành cũng sẽ thành công làm như người xa lạ lướt qua nhau, sau sự tò mò của cái nhìn đầu tiên sẽ không liên quan.
Nhưng cũng chỉ cô thấy vậy mà thôi, khi Bạc Minh Thành mở miệng, thật ra Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn quay đầu lại.
Thật ra, cô không hề quay đầu lại, thậm chí cô còn chưa dừng lại.
Nếu như không phải giọng nói của Bạc Minh Thành truyện đến, đêm nay cũng được xem như là một đêm tuyệt đẹp.
Nhưng hết lần này đến lần khác Bạc Minh Thành cứ phá cư cảnh đêm tuyệt đẹp này, khiến cho tâm trạng của cô khó chịu.
“Anh này, chúng ta quen biết nhau sao?”
Thẩm Thanh Ngọc quay đầu lại, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Bạc Minh Thành, ánh mắt như đang nhìn một người xa lạ.
Tim Bạc Minh Thành như bị đâm một nhát, anh thu lại biểu cảm của mình, bỏ ra thời gian vài giây để ổn định lại cảm xúc sau đó mới mở miệng: “Tôi đã nói, Phó Ngọc Hải không có ý tốt với cô đâu.”1
Thẩm Thanh Ngọc cong môi cười lạnh: “Anh này, hình như anh chẳng có tư cách gì đứng trước mặt tôi nói những lời này.”
“Nếu như cô cần giúp đỡ, tôi có thể giúp cô.”
Anh nhìn cô, giọng điệu như bố thí.
Thẩm Thanh Ngọc vui vẻ: “Không cần, tôi nghĩ anh Bạc đây cần được giúp đỡ hơn.”
Nói xong, Thẩm Thanh Ngọc giơ tay lên, chỉ vào đầu của mình: “Vì tôi thấy hình như anh, chỗ này có chút vấn đề thì phải.”
Thẩm Thanh Ngọc nói xong, trực tiếp xoay người rời đi.
Đương Bạc Minh Thành biết vừa rồi Thẩm Thanh Ngọc đang mắng anh, anh đứng ở phía xa, sắc mặt xanh lè, ép cơn giận xuống, nhìn bóng lưng của Thẩm Thanh Ngọc, nhưng vẫn nhịn không được mở miệng nói: “Thẩm Thanh Ngọc, Phó Ngọc Hải anh ta không có lòng tốt.”
Anh vừa dứt lời, Thẩm Thanh Ngọc đã quay người biến mất ở chỗ rẽ hành lang rồi.
Bạc Minh Thành cứng người, nhìn thoáng qua Lâm Nam Vũ đang đứng bên cạnh.
Lâm Nam Vũ nào dám nói chuyện, cậu ta hận mình bây giờ không thể ẩn thân vào bức tường bên cạnh đi.
Mấy ngày nay tâm trạng của Bạc Minh Thành không hề tốt đẹp gì, vốn dĩ không muốn tới bữa tiệc ngày hôm nay, là đột nhiên đổi ý, không ngờ đi được nửa đường thì đụng phải Thẩm Thanh Ngọc.
“Tôi không đi bữa tiệc nữa, cậu đi đi.”
Bạc Minh Thành nói xong, cũng đi theo hướng Thẩm Thanh Ngọc rời đi.
tt nhìn cửa thang máy đang chậm rãi đóng lại, nghĩ đến Bạc Minh Thành vừa nãy, chỉ cảm thấy buồn cười.
Phó Ngọc Hải không có lòng tốt, vậy Bạc Minh Thành anh ta thì tốt lắm sao?
Chó chê mèo lắm lông, thật là buồn cười.
Nhưng chỉ bốn giây ngắn ngủi, thang máy đã đến tầng một, “đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy vận may hôm nay của mình không tốt lắm, vừa này đụng phải Bạc Minh Thành, bây giờ vẫn trùng hợp như vậy, đụng phải Phó Ngọc Hải.1
“Thật trùng hợp, cô Thẩm.”
Phó Ngọc Hải mở miệng chào hỏi, Thẩm Thanh Ngọc chỉ cười cười: “Đúng là trùng hợp.”
Thẩm Thanh Ngọc gật đầu, lập tức nhấc chân đi ra thang máy.
Cô không thèm chào hỏi với Bạc Minh Thành, với Phó Ngọc Hải, cũng không cần khách sáo nói chuyện, đúng với thân phận của hai người.
“Thẩm Thanh Ngọc.”
Không biết hôm nay có chuyện gì, mà không hiểu tại sao Bạc Minh Thành lại gọi cô lại, đến Phó Ngọc Hải cũng gọi cô.
Chỉ là Bạc Minh Thành thì Thẩm Thanh Ngọc có thể giả vờ như không nghe thấy, còn Phó Ngọc Hải thì không được, dù sao hai người cũng xem như bạn bè của nhau.
Thẩm Thanh Ngọc dừng chân, quay đầu về phía Phó Ngọc Hải, nhẹ cong môi: “Cậu phó, có chuyện gì sao?”