Quả thực tối nay Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy chán ghét Bạc Minh Thành, cô ly hôn đến giờ đã lâu vậy rồi, cho dù Bạc Minh Tâm đi khắp nơi rêu rao cô được bao nuôi thì Thẩm Thanh Ngọc cũng chỉ coi như xem trò cười mà thôi.
Với cô mà nói, nhà họ Bạc đã là quá khứ, chẳng qua người đàn ông Bạc Minh Thành này chỉ là chồng cũ.
Trước đó ai đúng ai sai cô cũng không muốn so đo, đã ly hôn rồi thì ai đi đường người nấy.
Cô cho rằng tối đó Bạc Minh Thành ấn cô quỳ ở từ đường nhà họ Bạc mới là lúc mà cô thất vọng nhất, nhưng không ngờ những lời vừa rồi của Bạc Minh Thành lại khiến cô nghi ngờ về nhân phẩm của Bạc Minh Thành.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn đèn neon bên ngoài cửa sổ xe, cô hoàn hồn lại thì mới chợt nhớ đến một chuyện, nghiêng đầu nhìn Phó Ngọc Hải đang lái xe bên cạnh: “Chẳng phải anh uống rượu à?”
Đúng lúc phía trước là đèn đỏ, Phó Ngọc Hải chậm rãi dừng xe, quay đầu nhìn cô: “Chỉ uống một chút.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh: “Là một chút hay là hoàn toàn không uống?”
Anh ta không trả lời thẳng câu hỏi của cô, chỉ nhìn cô rồi cong môi cười: “Em đoán xem.”
Phó Ngọc Hải nói, ngừng lại chốc lát rồi nói tiếp: “Còn buồn à?”
“Tôi không buồn.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn sợi dây chuyền trên cổ anh ta, hơi hoảng hốt.
Chuyện tối nay thực sự khiến cô hơi trở tay không kịp.
Người của buổi tối bốn năm trước sao lại trở thành Phó Ngọc Hải, tại sao sau khi cô tỉnh lại thì người trong phòng lại là Bạc Minh Thành?
Nghĩ đến những điều này, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy hơi đau đầu, cô không khỏi đưa tay ấn huyệt thái dương: “Người của buổi tối bốn năm trước thật sự là anh sao?”
Phó Ngọc Hải xoay người qua nhìn cô, hơi kiềm nén: “Em rất thất vọng khi biết là tôi à?”
Đôi mắt đào hoa đó thu lại ý cười, lúc nhìn cô thì hệt như vực sâu không thấy đáy, trong vực sâu thăm thẳm đó phản chiếu cô. Thẩm Thanh Ngọc vô thức muốn lùi lại, nhưng bị anh ta giơ tay giữ lấy eo.
Đèn đỏ phía trước chuyển sang xanh, xe của họ ở đầu tiên nhưng lại không hề nhúc nhích, xe phía sau không ngừng ấn còi thúc giục.
Thẩm Thanh Ngọc không khỏi giơ tay đẩy anh ta: “Đèn xanh rồi.”
Phó Ngọc Hải nhíu mày, lúc này mới ngồi lại rồi khởi động xe.
Về câu hỏi đó, Thẩm Thanh Ngọc không trả lời, anh ta cũng không hỏi nữa.
Trong xe yên tĩnh lại, cho đến khi xe dừng dưới lầu căn hộ của Thẩm Thanh Ngọc, Phó Ngọc Hải mới lên tiếng: “Tối nay tôi lái xe về trước, sáng mai trả lại cho em, chắc em không ngại đâu nhỉ?”
Dù sao thì hơn nửa tiếng trước cô mới lợi dụng anh ta để chọc tức Bạc Minh Thành, Thẩm Thanh Ngọc cũng không thể qua cầu rút ván được, chỉ đành gật đầu: “Vậy tôi lên đây.”
Cô nói xong thì tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe.
“Thẩm Thanh Ngọc.”
Thẩm Thanh Ngọc vừa đóng cửa xe, Phó Ngọc Hải ngồi ở ghế lái cũng xuống xe, đứng bên cạnh xe nhìn cô.
“Anh Phó?”
“Em vẫn chưa trả lời tôi câu hỏi vừa nãy.”
Thẩm Thanh Ngọc khựng lại, đó thật sự không phải một câu hỏi dễ trả lời.
Trong lúc thất thần, Phó Ngọc Hải đã đi tới trước mặt cô.
Hai người cách nhau nửa mét, anh ta cúi đầu nhìn cô: “Rất khó xử sao?”
Nói xong, anh ta giễu cợt: “Khó xử chính là thất vọng.”
Mặc dù biết rõ câu trả lời nhưng vẫn không kiềm được mà hỏi cho rõ ràng, quả nhiên con người ta đều không có tự trọng.
Phó Ngọc Hải lạnh lùng cười: “Lên đi.”
Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu nhìn anh ta, khẽ mím môi rồi hỏi một câu: “Anh thích tôi từ khi nào?”
Có lẽ là không ngờ cô sẽ hỏi vậy, Phó Ngọc Hải sửng sốt, anh ta phản ứng lại, nhìn cô rồi bật cười: “Thẩm Thanh Ngọc, câu này chỉ có bạn gái tôi mới có tư cách để hỏi tôi.”
“Ồ, vậy tôi không hỏi nữa.”
Cô cười: “Tôi lên đây, đi đường cẩn thận. Phó Ngọc Hải, chuyện tối nay, cảm ơn anh nhé.”
Cô gọi anh ta là Phó Ngọc Hải, không phải anh Phó.
Phó Ngọc Hải nhìn bóng lưng Thẩm Thanh Ngọc, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, anh ta bỗng cảm thấy tối nay cũng không phải không thu hoạch được gì.1
. Truyện Đam Mỹ
Phương Dư
nằm hóng mòn mỏi....tg ơi...ra bão chap xíu xiu đc hông...chứ nôn hai ổng bả đến với nhau quá xá????
12
13/12/2021
Với cô mà nói, nhà họ Bạc đã là quá khứ, chẳng qua người đàn ông Bạc Minh Thành này chỉ là chồng cũ.
Trước đó ai đúng ai sai cô cũng không muốn so đo, đã ly hôn rồi thì ai đi đường người nấy.
Cô cho rằng tối đó Bạc Minh Thành ấn cô quỳ ở từ đường nhà họ Bạc mới là lúc mà cô thất vọng nhất, nhưng không ngờ những lời vừa rồi của Bạc Minh Thành lại khiến cô nghi ngờ về nhân phẩm của Bạc Minh Thành.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn đèn neon bên ngoài cửa sổ xe, cô hoàn hồn lại thì mới chợt nhớ đến một chuyện, nghiêng đầu nhìn Phó Ngọc Hải đang lái xe bên cạnh: “Chẳng phải anh uống rượu à?”
Đúng lúc phía trước là đèn đỏ, Phó Ngọc Hải chậm rãi dừng xe, quay đầu nhìn cô: “Chỉ uống một chút.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh: “Là một chút hay là hoàn toàn không uống?”
Anh ta không trả lời thẳng câu hỏi của cô, chỉ nhìn cô rồi cong môi cười: “Em đoán xem.”
Phó Ngọc Hải nói, ngừng lại chốc lát rồi nói tiếp: “Còn buồn à?”
“Tôi không buồn.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn sợi dây chuyền trên cổ anh ta, hơi hoảng hốt.
Chuyện tối nay thực sự khiến cô hơi trở tay không kịp.
Người của buổi tối bốn năm trước sao lại trở thành Phó Ngọc Hải, tại sao sau khi cô tỉnh lại thì người trong phòng lại là Bạc Minh Thành?
Nghĩ đến những điều này, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy hơi đau đầu, cô không khỏi đưa tay ấn huyệt thái dương: “Người của buổi tối bốn năm trước thật sự là anh sao?”
Phó Ngọc Hải xoay người qua nhìn cô, hơi kiềm nén: “Em rất thất vọng khi biết là tôi à?”
Đôi mắt đào hoa đó thu lại ý cười, lúc nhìn cô thì hệt như vực sâu không thấy đáy, trong vực sâu thăm thẳm đó phản chiếu cô. Thẩm Thanh Ngọc vô thức muốn lùi lại, nhưng bị anh ta giơ tay giữ lấy eo.
Đèn đỏ phía trước chuyển sang xanh, xe của họ ở đầu tiên nhưng lại không hề nhúc nhích, xe phía sau không ngừng ấn còi thúc giục.
Thẩm Thanh Ngọc không khỏi giơ tay đẩy anh ta: “Đèn xanh rồi.”
Phó Ngọc Hải nhíu mày, lúc này mới ngồi lại rồi khởi động xe.
Về câu hỏi đó, Thẩm Thanh Ngọc không trả lời, anh ta cũng không hỏi nữa.
Trong xe yên tĩnh lại, cho đến khi xe dừng dưới lầu căn hộ của Thẩm Thanh Ngọc, Phó Ngọc Hải mới lên tiếng: “Tối nay tôi lái xe về trước, sáng mai trả lại cho em, chắc em không ngại đâu nhỉ?”
Dù sao thì hơn nửa tiếng trước cô mới lợi dụng anh ta để chọc tức Bạc Minh Thành, Thẩm Thanh Ngọc cũng không thể qua cầu rút ván được, chỉ đành gật đầu: “Vậy tôi lên đây.”
Cô nói xong thì tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe.
“Thẩm Thanh Ngọc.”
Thẩm Thanh Ngọc vừa đóng cửa xe, Phó Ngọc Hải ngồi ở ghế lái cũng xuống xe, đứng bên cạnh xe nhìn cô.
“Anh Phó?”
“Em vẫn chưa trả lời tôi câu hỏi vừa nãy.”
Thẩm Thanh Ngọc khựng lại, đó thật sự không phải một câu hỏi dễ trả lời.
Trong lúc thất thần, Phó Ngọc Hải đã đi tới trước mặt cô.
Hai người cách nhau nửa mét, anh ta cúi đầu nhìn cô: “Rất khó xử sao?”
Nói xong, anh ta giễu cợt: “Khó xử chính là thất vọng.”
Mặc dù biết rõ câu trả lời nhưng vẫn không kiềm được mà hỏi cho rõ ràng, quả nhiên con người ta đều không có tự trọng.
Phó Ngọc Hải lạnh lùng cười: “Lên đi.”
Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu nhìn anh ta, khẽ mím môi rồi hỏi một câu: “Anh thích tôi từ khi nào?”
Có lẽ là không ngờ cô sẽ hỏi vậy, Phó Ngọc Hải sửng sốt, anh ta phản ứng lại, nhìn cô rồi bật cười: “Thẩm Thanh Ngọc, câu này chỉ có bạn gái tôi mới có tư cách để hỏi tôi.”
“Ồ, vậy tôi không hỏi nữa.”
Cô cười: “Tôi lên đây, đi đường cẩn thận. Phó Ngọc Hải, chuyện tối nay, cảm ơn anh nhé.”
Cô gọi anh ta là Phó Ngọc Hải, không phải anh Phó.
Phó Ngọc Hải nhìn bóng lưng Thẩm Thanh Ngọc, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, anh ta bỗng cảm thấy tối nay cũng không phải không thu hoạch được gì.1
. Truyện Đam Mỹ
Phương Dư
nằm hóng mòn mỏi....tg ơi...ra bão chap xíu xiu đc hông...chứ nôn hai ổng bả đến với nhau quá xá????
12
13/12/2021
Loan Bùi
ra tiep di t.g hay lam
7
13/12/2021