"Không, không phải."
"Không phải thì cầm lấy!"
Tần Minh Tú thấy ông ta sắp tức giận, vội vàng nhận lấy bình nhỏ: "Con đã biết thưa bố, vậy con đi về trước."
Bạc Vĩnh Cơ vẫy tay, nhưng thấy Tần Minh Tú đi tới cửa, ông ta lại nghĩ tới gì đó: "Chờ một chút, chuyện này, đừng nói cho Minh Thành."
Tần Minh Tú cứng lại, mấp máy môi: "Con đã biết thưa bố."
Hầu như Tần Minh Tú nghiêm mặt đi ra từ phòng sách, Bách Gia Tính thấy thế, không khỏi nhíu mày, thấy người đi xa, ông ta mới tiến vào phòng sách: "Ông cụ, thế này có thể hoàn toàn ngược lại hay không? Nếu như động tĩnh quá lớn, bên phía nhà họ Thẩm…"
Bạc Vĩnh Cơ hừ hừ: "Ông yên tâm đi, chuyện này không tra được lên đầu của chúng ta, thứ tôi đưa cho Tần Minh Tú chỉ là vitamin, người bỏ thuốc, tất nhiên không thể là nó."1
Bách Gia Tính ngơ ngác một chút, kịp phản ứng, ông ta vẫn không hiểu: "Nhưng sợ rằng bà chủ sẽ nói với cậu hai chuyện này."
Bạc Vĩnh Cơ hừ lạnh một tiếng: "Nó có thể nói gì? Chỉ là một ít vitamin mà thôi! Vả lại từ trước đến nay Minh Thành không thân với nó, coi như nó muốn nói với Minh Thành cũng phải xem con trai nó có đồng ý nghe!"
Đột nhiên Bách Gia Tính hiểu ra: "Ý của ông là, cô ba..."
"Bạc Minh Tâm suốt ngày chỉ toàn gặp rắc rối, cũng là lúc để nó làm chút chuyện cho nhà họ Bạc rồi."
Bạc Vĩnh Cơ muốn "Mượn đao giết người", tất nhiên Tần Minh Tú trở về sẽ nói chuyện này cùng Bạc Minh Tâm, chuyện này Bạc Minh Tâm đi làm, đến lúc đó nhà họ Thẩm thật sự phải truy cứu đến cùng. Bạc Minh Tâm chỉ cần cắn chặt nói muốn để Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành hợp lại, nhà họ Thẩm cũng chỉ có thể buồn bực nén chịu thua thiệt.
Đến lúc đó ông ta cúi người hạ mình, Bạc Vĩnh Cơ không tin, Thẩm Quốc Vinh còn có thể cứng rắn chống lại.
Bạc Vĩnh Cơ nghĩ tới đây, trên mặt có thêm nụ cười: "Đúng rồi, ông liên lạc truyền thông một chút, truyền ra chuyện Minh Thành tìm Từ Việt Quốc nhường đất cho Thẩm Thanh Ngọc. Thằng nhóc họ Phó kia tạo dư luận, chẳng lẽ chúng ta lại không biết?"
Bách Gia Tính nhẹ gật đầu: "Được, ông cụ, hiện tại tôi sẽ đi tìm người làm."
Bạc Vĩnh Cơ vẫy tay, ông ta không tin, cuối cùng Thẩm Thanh Ngọc còn có thể đến nhà khác!1
Không thể không nói, Bạc Vĩnh Cơ nắm bắt suy nghĩ của người khác rất chuẩn.
Sau khi Tần Minh Tú đi ra từ phòng sách, nhìn bình nhỏ Bạc Vĩnh Cơ cho bà ấy vẫn luôn tâm thần hơi không tập trung.
Ông cụ Bạc muốn bà ấy bỏ thuốc Thẩm Thanh Ngọc, Tần Minh Tú không dám, cũng không muốn.
Nhưng nét mặt vừa nãy của ông cụ Bạc, rõ ràng nhất định muốn bà ấy phải làm chuyện này.
Tần Minh Tú càng nghĩ, vẫn quyết định nói cho Bạc Minh Thành.
Nhìn thấy cuộc gọi của Tần Minh Tú, Bạc Minh Thành không khỏi nhíu mày một cái, anh không quá muốn nhận cuộc điện thoại này, nhưng dù gì Tần Minh Tú cũng là mẹ ruột của anh: "Mẹ?"
"Minh Thành, mẹ có chuyện muốn nói với con, con và Thẩm Thanh Ngọc..."
"Mẹ, con không muốn nói những thứ này với mẹ, con còn có cuộc họp, cúp trước."
Tần Minh Tú nhìn cuộc gọi mới được mấy giây đã bị cúp, sắc mặt biến đổi, Bạc Minh Thành vốn không muốn nghe bà ấy nói!
Từ sau ngày hôm đó, Tần Minh Tú liên tục mấy ngày trạng thái tinh thần cũng không tốt, Bạc Minh Tâm thấy bà ấy sầu não uất ức, không nhịn được hỏi nàng: "Mẹ, gần đây mẹ sao thế? Có phải người phụ nữ kia của bố lại đến tìm mẹ không?"
Bạc Minh Tâm luôn xem thường người phụ nữ bên ngoài của Bạc Nhật Nhã, hết lần này tới lần khác người phụ nữ kia còn ba lần bốn lượt tới cửa diễu võ giương oai.
Bắt nạt trên đầu mẹ mình, Bạc Minh Tâm càng nghĩ càng giận: "Mẹ chờ đó, con đây sẽ đi dạy dỗ con ả đê tiện kia cho mẹ!"