Sắc mặt Bạc Minh Thành cứng lại, anh không nói chuyện, tay bưng ly rượu đỏ hơi lung lay, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu đỏ bên trong.
Thấy anh không nói lời nào, Châu Du Dân thở dài: "Nói thật, khi đó cậu kết hôn với Thẩm Thanh Ngọc, không phải vì ông cụ Bạc làm căng quá sao? Lúc trước chúng ta coi Thẩm Thanh Ngọc là một diễn viên cậu tìm về, lấy tiền diễn kịch..."
Nhưng ai cũng không ngờ được, Bạc Minh Thành muốn một diễn viên, nhưng Thẩm Thanh Ngọc lại cho là thật.
Lúc trước Thẩm Thanh Ngọc vừa gả cho Bạc Minh Thành, mấy người bọn họ đều tưởng rằng Bạc Minh Thành mời người trở về lừa gạt ông cụ Bạc.
Không nói rốt cuộc Bạc Minh Thành có thích Lâm Mai Chi hay không, chuyện mỗi ngày ông cụ Bạc buộc Bạc Minh Thành lấy cô chiêu của Á Thái, cũng coi là lý do đủ làm cho Bạc Minh Thành mời người hợp tác.
Thế nhưng trên thế giới này, mượn tiền thanh toán là quan hệ đơn giản nhất.
Nhưng hiển nhiên, ở giữa Bạc Minh Thành và Thẩm Thanh Ngọc, không phải quan hệ đơn giản như vậy.
Bạc Minh Thành nghị Thẩm Thanh Ngọc vì tiền gả cho anh, mà Thẩm Thanh Ngọc lại vì tình mới gả cho anh.
Lúc trước Thẩm Thanh Ngọc gả vào nhà họ Bạc, tất cả mọi người cho rằng cô vì tiền, thế nhưng châm chọc cỡ nào, Thẩm Thanh Ngọc người ta là cô chiêu nhà giàu nhất Nam Thành, không bao giờ thiếu tiền.
Bạc Minh Thành trầm mặt, ngẩng đầu nhìn Châu Du Dân: "Thật ra tôi không nghĩ đến chuyện ly hôn với cô ấy."
Châu Du Dân nhìn bạn thân trước mặt quen biết hơn hai mươi năm: "Nhưng trong ba năm cậu kết hôn với cô ấy đã làm hết chức trách của một người chồng chưa? Nếu như không phải nể mặt chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, tôi cũng muốn đánh cậu đó Minh Thành."
Thẩm Thanh Ngọc bị hai người Bạc Minh Tâm và Lâm Mai Chi liên thủ đối phó, toàn bộ người trong vòng tròn thượng lưu Lâm Thành đều biết.
Thẩm Thanh Ngọc bị xấu mặt trong một trường hợp quan trọng, không phải là bị hai người Bạc Minh Tâm và Lâm Mai Chi hố hay sao?
Cô gánh danh hiệu mợ hai Bạc, nhưng đi ra ngoài, có ai xem cô như mợ hai Bạc đâu?
Trước kia Châu Du Dân cảm thấy Thẩm Thanh Ngọc tham tiền tham thế, chỉ có thể nói đáng đời.
Nhưng hôm nay biết người ta không phải vì những điều này, người ta chỉ đơn giản là thích Bạc Minh Thành, không có gì khác, chỉ đơn giản là thích.
Coi như anh ta có thiên vị, cũng không thể nhắm mắt như mù đối với việc này còn nói Bạc Minh Thành không sai?
"Khi đó cậu kết hôn với Thẩm Thanh Ngọc, có từng nói với cô ấy hai người là vợ chồng thỏa thuận không? Lấy tiền xong việc, hợp tác vui vẻ kéo dài thời hạn các thứ, có từng nói không?"
"Không có."
Châu Du Dân chậc một tiếng: "Vậy không đúng rồi, kết hôn là cậu đề nghị à? Cô gái người ta cũng bởi vì thích cậu mà lòng đầy vui vẻ gả cho cậu, sau khi cậu kết hôn với người ta, nên làm thế nào thì làm thế ấy, người ta bị ấm ức, cậu cũng mặc kệ, cậu cảm thấy có người chồng nào làm ra chuyện này không? Hay là nói, cậu cảm thấy cậu không vượt quá giới hạn không bạo lực gia đình, là cậu đã đạt tiêu chuẩn?"
Châu Du Dân nói đến chỗ này thì nhìn anh, chậm rãi bồi thêm một câu: "Hoặc là nói, từ vừa lúc mới bắt đầu cậu đã cảm thấy Thẩm Thanh Ngọc người ta không xứng với cậu?"
Bạc Minh Thành nghe được lời này của Châu Du Dân, chỉ cảm thấy như đang đánh đòn cảnh cáo, anh há mồm, muốn mở miệng nói lời phản bác lại phát hiện mình không phản bác được gì.
Quả thật anh chưa bao giờ cảm thấy mình có lỗi với Thẩm Thanh Ngọc, mặc dù kết hôn là anh đề nghị, nhưng cũng là vì đêm đó cô đã gài anh!
Anh không cảm thấy mình có lỗi, những hậu quả xấu này bắt đầu từ buổi tối hôm ấy.
Nếu như Thẩm Thanh Ngọc không gài anh, vậy anh sẽ không nổi lên suy nghĩ cưới cô, cô cũng sẽ không cần gả cho anh.
Bạc Minh Thành nhắm lại mắt: "Đêm hôm đó là cô ấy gài bẫy."
Châu Du Dân còn có mấy câu rất chính nghĩa, khó khi có cơ hội có thể mắng Bạc Minh Thành, anh ta không muốn lãng phí.
Nhưng lời anh ta nói còn chưa đến một nửa, câu này của Bạc Minh Thành khiến anh ta lập tức không có cách nào tiếp tục nói tiếp.
Đột nhiên, ánh sáng trong mắt Châu Du Dân lóe lên: "Cậu có từng nghĩ tới, có lẽ đêm hôm đó Thẩm Thanh Ngọc cũng là người bị hại không?"