Trần Ánh Nguyệt ở wechat nóng lòng muốn cho Trần Minh Quang tiếp tục tìm blogger tung tin, Thẩm Thanh Ngọc sợ làm khó Trần Minh Quang nên đã kiên quyết từ chối: “Không cần đâu.”
Đôi khi chuyện này, che đậy còn rõ ràng hơn là giải thích.
Trần Ánh Nguyệt cảm thấy khó hiểu: "Tại sao vậy?"
Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày: “Lẽ nào cậu không cảm thấy như thế này ngược lại còn giấu đầu hở đuôi hơn sao?”
Trần Ánh Nguyệt sửng sốt, sau khi định thần lại thì không khỏi vỗ mạnh vào đùi một cái: “Đúng ha, Tiểu Ngũ cậu thật là thông minh!”
Thẩm Thanh Ngọc nhoẻn miệng cười: "Phải không?"
Chẳng lẽ không phải là cô ngớ ngẩn hay sao? Đương nhiên, Thẩm Thanh Ngọc không nói ra câu này. Đây là bọn họ chột dạ vì bị trúng tim đen mà thôi.
Mặc dù đều không tra ra được thông tin liên quan đến Bạc Minh Thành và Lâm Mai Phương trên Internet, nhưng giới thượng lưu của Lâm Thành đều đang bàn tán xôn xao về vấn đề này.
Châu Du Dân là bạn thân hơn hai mươi năm của Bạc Minh Thành, nghe được những lời đàm tiếu không hay này, lúc nào cũng nhịn không được mà ra mặt nói giúp cho anh một, hai câu.
Nhưng đối phương lại cười hi hi rồi hỏi ngược lại anh ta một câu: “Vậy cậu hai Bạc và Lâm Mai Phương thật sự chưa từng có gì với nhau sao?”
Châu Du Dân không thể trả lời vấn đề này, mấy người bạn thân lúc nhỏ đều biết quả thực khi học đại học, Bạc Minh Thành và Lâm Mai Phương đã từng hẹn hò với nhau, tuy nhiên chỉ bên nhau được hai tháng thì chia tay. Nhưng nếu có người thật sự muốn điều tra, thì vẫn có thể tìm ra được chút manh mối.
Châu Du Dân bị bịt miệng nên chẳng thể nói gì, trong lòng vô cùng buồn bực, anh ta hoàn toàn không hiểu được cách làm tối qua của Bạc Minh Thành.
Anh ta cũng không có tâm trạng uống rượu ôm gái đẹp, nên thẳng thừng cầm chìa khóa xe đứng dậy bước ra ngoài, có mấy người cố níu kéo nhưng cũng không thể giữ anh ta ở lại.
Chiếc xe thể thao lao nhanh như tên bắn, cuối cùng dừng lại trước một biệt thự. Châu Du Dân trực tiếp xuống xe bấm chuông cửa, căn biệt thự này được Bạc Minh Thành mua sau khi tốt nghiệp đại học một năm, người của nhà họ Bạc đều không biết đến sự tồn tại của nó, những người biết cũng chỉ quanh quẩn một vài người bạn từ thuở ấu thơ của anh. . truyện tiên hiệp hay
Sáng sớm nay nổ ra sự kiện lớn như vậy, Châu Du Dân dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng thừa biết ông cụ Bạc nhất định đang rất tức giận, chắc hẳn tâm trạng của Bạc Minh Thành cũng chẳng khá khẩm gì hơn.
Những lúc Bạc Minh Thành không vui sẽ thích đến căn biệt thự này, vừa nãy trên đường đi, Châu Du Dân kết nối bằng Bluetooth và liên tục gọi mấy cuộc điện thoại cho Bạc Minh Thành, nhưng anh không bắt máy, điều này càng cho thấy tâm trạng của Bạc Minh Thành không mấy tốt.
Chuông cửa vang lên từng hồi từng hồi, Bạc Minh Thành mở mắt ra, cầm điều khiển từ xa bên cạnh lên và nhìn vào màn hình, khi nhìn thấy Châu Du Dân trong camera, đột nhiên sắc mặt anh đen lại.
Nhưng có thể thấy được, Châu Du Dân gần như chắc chắn sẽ tiếp tục nhấn chuông nếu như anh không ra mở cửa. Bạc Minh Thành tắt màn hình, mang theo gương mặt lạnh lùng đứng dậy và đi xuống lầu.
"Cậu rảnh lắm à?”
Châu Du Dân hừ lạnh một tiếng: “Còn không phải vì tôi thấy cậu không vui nên sang đây bầu bạn với cậu sao!”
Bạc Minh Thành lạnh nhạt cười khẩy: “Thế thì thật sự cảm ơn cậu.”
Nghe thấy giọng điều đầy mỉa mai, Châu Du Dân cũng chẳng buồn quan tâm, đi theo Bạc Minh Thanh vào biệt thự, nhìn bên trong trang trí đồ đạc thưa thớt và quạnh quẽ, anh ta không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn nhớ tới chuyện chính: “Cậu thật sự sẽ không nối lại tình xưa với Lâm Mai Phương, có phải không? "
Mấy chữ “người ta là chị dâu của cậu đấy” còn chưa ra khỏi miệng, Châu Du Dân đã bị ánh mắt sắc lẹm của Bạc Minh Thành khiến cho không thể mở miệng nổi nữa. Anh ta sờ cổ, biết điều đổi sang một câu hỏi khác: "Tại sao tối qua cậu lại chạy xuống dưới lầu căn hộ của Thẩm Thanh Ngọc thế?”