Động tác của cô rất nhanh, người bị trúng vật cô ném bỗng kêu lên, đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đá tung ra.
Trần Ánh Nguyệt và Lâm Thành vội vàng chạy tới: “Tiểu Ngũ?”
“Ánh Nguyệt?”
Thẩm Thanh Ngọc lúc này mới ý thức được chút, Trần Ánh Nguyệt nhìn hai đôi mắt mờ mịt của cô, cả giận run lên: “Là tới đây, cậu có chỗ nào không thoải mái không?”
“Ánh Nguyệt, tớ bị đánh thuốc mê.”
Trần Ánh Nguyệt chạm nhẹ vào người Thẩm Thanh Ngọc, phát hiện toàn thân cô hiện giờ rất nóng.
Trước tình cảnh này, Trần Ánh Nguyệt vội vàng gọi Lâm Thành lại: “Lâm Thành, nhanh lên, mau đưa Tiểu Ngũ đến bệnh viện!”
Lâm Thành nghe thấy, anh ấy chạy tới ôm Thẩm Thanh Ngọc lên. Cả người cô lúc này dường như chẳng còn chút sức lực nào, cô nhìn Lâm Thành đang ôm mình, bất giác cảm thấy bản thân như sắp bị vỡ ra thành từng mảnh.
Phó Ngọc Lam sửng sốt trước cảnh tượng đó, cô ấy nhanh chóng bước tới: “Chị Nguyệt, chị Ngọc làm sao vậy?”
“Bị đánh thuốc mê, giờ bọn chị đưa cô ấy tới bệnh viện, em…”
“Em sẽ nhờ người qua đây, chị Nguyệt cứ đưa chị Ngọc tới bệnh viện trước đi ạ!”
Chuyện xảy ra tối nay, nhất định phải điều tra kỹ.
Trần Ánh Nguyệt gật đầu: “Em chú ý an toàn nhé.”
Tình trạng hiện tại của Thẩm Thanh Ngọc không được tốt lắm, ngay cả quần áo của Lâm Thành cũng bị cô xé rách hẳn.
Trần Ánh Nguyệt nói xong, vội vàng lên xe phóng hết tốc lực chạy tới bệnh viện gần đó.
Thẩm Thanh Ngọc uống một chút nước đường gluco, mãi một lúc sau cô mới dần dần ý thức tỉnh lại.
Sau khi tác dụng thuốc hết, cô cảm thấy bản thân mình có chút yếu ớt. Thẩm Thanh Ngọc liếc mắt nhìn Trần Ánh Nguyệt, nhíu mày hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Hơn 2h thôi, cậu thấy thế nào rồi, còn khó chịu không?”
Thẩm Thanh Ngọc lắc đầu, đứng dậy uống nốt chút nước mà Trần Ánh Nguyệt đưa.
Nhìn thấy cô như vậy, Trấn Ánh Nguyệt cảm thấy có chút thương xót: “Cậu ngủ chút đi, chúng ta đang ở bệnh viện. Tiểu Ngũ, không sao đâu.”
Thẩm Thanh Ngọc quả thực rất mệt mỏi, cô đưa mắt nhìn về phía Lâm Thành, sau đó nhanh chóng nằm xuống ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại đã là hơn 8 giờ sáng. Bên cạnh cô là Trần Ánh Nguyệt, cô ấy đang nằm co ro trên chiếc giường nhỏ kia.
Cô bật dậy, lấy hai tay xoa xoa thái dương mình.
Lúc sau, Lâm Thành và Phó Ngọc Lam mang cháo tới cho cô cũng là lúc Trần Ánh Nguyệt ngủ dậy.
Phó Ngọc Lam liếc nhìn Thẩm Thanh Ngọc trên giường: “Chị Ngọc, chị còn khó chịu không?”
Thẩm Thanh Ngọc vội lắc đầu, cười nói: “Đỡ nhiều rồi.”
Đang nói, cô bỗng đờ người trong giây lát: “Em điều tra ra người tối qua chưa?”
“Là cô Bạc.”
“Bạc Minh Tâm á?”
Trần Ánh Nguyệt bỗng nhảy dựng lên, Lâm Thành ngồi bên cạnh cũng cau mày theo.
Thẩm Thanh Ngọc không khỏi kinh ngạc, chuyện tối qua cô cũng đoán được hơn nửa rồi, nhưng cô không nghĩ Bạc Minh Tâm lại tàn nhẫn đến mức như vậy.
“Tiểu Ngũ, chuyện này cậu sẽ không bỏ qua đúng không?”
Nét mặt của Trần Ánh Nguyệt bỗng trở nên rất khó coi.
Nghĩ tới chuyện hôm qua, gương mặt của Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên lạnh như băng, cô ngẩng đầu lên nhìn Trần Ánh Nguyệt nói: “Bỏ qua?”
Vừa nói cô vừa khịt mũi: “Tớ giống người thô lỗ vậy sao? Có qua có lại mới toại lòng nhau!”
Bạc Minh Tâm đã chuẩn bị cho cô một món quà tuyệt vời như vậy, đương nhiên là cô cũng nên đáp lễ lại chứ!
Nghe những lời nói này của Thẩm Thanh Ngọc, Trần Ánh Nguyệt bỗng giật mình: “Vậy thì cậu định làm gì?”
Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười tươi: “Ăn miếng trả miếng.”
Nhìn nụ cười của cô, Trần Ánh Nguyệt không khỏi cảm thấy thương xót cho Bạc Minh Tâm.
Ai bảo Bạc Minh Tâm chọc ai không chọc, lại đi khiêu khích Thẩm Thanh Ngọc cơ chứ?
Cô gái từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu thua trong tay người khác, lần này Bạc Minh Tâm coi như đá trúng tấm sắt rồi, hại người khác giờ bị người ta hại lại.