Chỉ trong một buổi tối mà hầu như ai cũng biết Thẩm Thanh Ngọc là cô chiêu nhà họ Thẩm.
Sau khi Trần Hạc Nhất biết được Thẩm Thanh Ngọc là cô chiêu của tập đoàn Vạn Tượng, cả đêm ngủ không ngon.
Ngày hôm sau vừa lúc là chủ nhật, Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt cùng tiễn Thẩm Quốc Vinh và Lương Thanh Hà ra sân bay.
Trên đường trở về, Trần Hạc Nhất gọi cho Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thấy cuộc gọi đến thì từ chối thẳng.
Trần Ánh Nguyệt ở bên cạnh tưởng là Bạc Minh Thành, chậc một tiếng: "Sao rồi, bây giờ nhà họ Bạc biết cậu là con gái nhà giàu nhất nên muốn dỗ dành cậu về à?"
Phía trước có đèn đỏ, Thẩm Thanh Ngọc chậm rãi ngừng xe lại, cô nghiêng đầu thản nhiên nhìn Trần Ánh Nguyệt: "Trần Hạc Nhất gọi tới."
"Ối, cái lão đó à."
Trần Ánh Nguyệt hừ một tiếng: "Lúc trước anh ta gây trở ngại cho cậu nhiều như thế, bây giờ biết cậu là con gái chú Thẩm, chắc chắn là tối hôm qua mất ngủ cả đêm."
Thẩm Thanh Ngọc nhún vai: "Liên quan gì tới tớ."
"Đàm Anh Phương bảo trưa nay mời chúng ta ăn cơm đó."
Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười: "Ừ."
Hiếm thấy Đàm Anh Phương hào phóng như vậy, lần trước hai người ra sức kéo khách cho cô ấy, cô ấy cũng cho hai người tấm thẻ hội viên.
Lúc hai người đến chỗ Đàm Anh Phương phát định vị đã hơn mười một giờ, Thẩm Thanh Ngọc vừa xuống xe đã thấy đám người Bạc Minh Thành ở đằng xa.
Trần Ánh Nguyệt vừa trả lời tin nhắn xong nhìn theo hướng của Thẩm Thanh Ngọc, thấy Bạc Minh Thành đang dẫn đầu, cô ấy vội nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc, hỏi một câu như đang xem kịch hay: "Cậu hai Bạc kìa, muốn tới chào hỏi không?"
Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu liếc cô ấy: "Chào hỏi gì?"
Thẩm Thanh Ngọc nói xong, không chờ Bạc Minh Thành tới đây đã quay người đi thẳng vào trong quán ăn.
Châu Du Dân vừa nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc định đi tới chào hỏi, lúc thấy bóng lưng cô khi quay người đi vào trong thì ngơ ngác: "Không đến mức đó chứ, chúng tôi ăn thịt người chắc?"
Sao mới nhìn thấy đã bỏ đi rồi?
Anh ta vừa dứt lời, mặt người đàn ông bên cạnh đen lại.
Châu Du Dân thấy thế, cố ý hỏi một câu: "Minh Thành, sau khi ly hôn thì không còn liên quan tới nhau nữa, Thẩm Thanh Ngọc đúng là nói được làm được."
Bạc Minh Thành nhìn bóng lưng phía xa xa dần biến mất khỏi tầm mắt mình, mắt đen trầm xuống: "Cậu không nói chuyện cũng không ai nghĩ là cậu câm."
"Cần gì phải thẹn quá hoá giận, không phải cậu đã nói muốn ly hôn từ sớm đó sao?"
"Châu Du Dân?"
Nhìn thấy cặp mắt đen u ám kia, Châu Du Dân thấy lạnh cả sống lưng: "Cậu cứ xem như tôi tự biên tự diễn đi."
Hôm nay Đàm Anh Phương hào phóng mời Thẩm Thanh Ngọc ăn cơm tất nhiên là có mục đích, bây giờ quán bar của cô ấy làm ăn phát đạt, cô ấy cũng nếm được vị của tiền. À không, là vị của thành công, cho nên muốn mở chi nhánh.
Đàm Anh Phương đã tìm xong vị trí mở chi nhánh, một khu giải trí có địa thế vô cùng tốt, cô ấy sang lại một quán thịt nướng, nhưng lại cảm thấy chỗ đó hơi nhỏ, nên sang tên lầu dưới luôn, làm thông hai tầng.
Nhưng vấn đề là người bán không cho cô ấy mở thông các tầng.
Nghe đến đó, xem như là Thẩm Thanh Ngọc đã hiểu được: "Ý của cậu là kêu tớ đi tìm Phó Ngọc Hải?"
Đàm Anh Phương vừa rót trà vừa cười nói: "Đó là khu sản nghiệp thuộc sở hữu của Phó Thị, chắc chắn cậu cả Phó có tiếng nói ở đó."
Thẩm Thanh Ngọc nhìn tách trà được đưa tới trước mặt mình, cô nhịn không được cười một tiếng: "Sao cậu lại nghĩ rằng Phó Ngọc Hải có thể giúp tớ chuyện này?"
Đàm Anh Phương cười một tiếng: "Đây không phải là chuyện mà ai cũng biết sao, Phó Ngọc Hải thích cậu."
Mặt Thẩm Thanh Ngọc hơi nóng lên: "Tin nhảm thôi."
Đàm Anh Phương cũng biết bữa cơm của cô ấy không thể nào khiến cho Thẩm Thanh Ngọc "khuất phục", nên cô ấy lấy ra bản hợp đồng đã chuẩn bị xong từ trước: "Tớ cho cậu năm phần cổ phần."
Thẩm Thanh Ngọc liếc cô ấy, nở nụ cười: "Nếu là hợp tác, tớ gửi thêm cho cậu một trăm vạn nếu cậu cho tới mười phần?"
Đàm Anh Phương ngây ra: "Thành giao!"
Cô ấy nói xong ngừng lại một chút: "Việc này không nên chậm trễ, tớ nghe nói hôm nay Phó Ngọc Hải có một bữa tiệc ở chỗ này, không bằng chúng ta tới cửa ôm cây đợi thỏ đi?"
Thẩm Thanh Ngọc: "..."