Tình cảm là chuyện của hai người, nhưng thích hay không lại là chuyện của một mình cô.
Cô thừa nhận, trong ba năm ấy, cô cũng đã cược một ván, nếu hôm nay thua thì cô cũng tình nguyện thua.
Còn về trước kia thế nào thì Thẩm Thanh Ngọc thực sự chẳng muốn nhắc đến với ai nữa.
Không cần thiết cũng chẳng có nghĩa lí gì.
Nói rồi, Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp mở cửa ra, cất bước rời khỏi phòng.
Thẩm Thanh Ngọc không thừa nhận mà cũng chẳng chối bỏ.
Bạc Minh Thành biết, cô đang gián tiếp thừa nhận.
Câu trả lời này đã khơi lên sự thích thú âm ỉ trong lòng anh, mà nhiều hơn cả sự thích thú lại là một cảm giác khó định nghĩa bao trùm lấy anh, khiến anh thà là Thẩm Thanh Ngọc không thích anh lâu đến vậy.
Anh không thích người ta thích mình mà cũng không thích người khác.
Thẩm Thanh Ngọc bây giờ cũng chẳng còn để tâm đến suy nghĩ của Bạc Minh Thành nữa rồi.
Nếu nhà họ Bạc và nhà họ Thẩm trở mặt thành thù thì hai bên đều không có lợi lộc gì, vậy nên lần này cô vẫn chịu đựng.
Nhưng có rất nhiều chuyện, không thể cứ để mặc nó lặp đi lặp lại được.
Nếu còn có thêm lần nào nữa, cô sẽ không để chuyện qua đi dễ dàng như vậy.
Thẩm Thanh Ngọc không nghĩ nữa, cô lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn vào trong nhóm, kế đó khởi động xe, đi đến quán bar "Mây".
Mấy người Đàm Anh Phương thực sự đã nhờ cô mang cơm đến giúp. Bởi vì hôm nay "Mây" tổ chức hoạt động nên Đàm Nhã Phương dùng đủ mọi cách dỗ dành, chèo kéo, lừa gạt để dẫn Trần Ánh Nguyệt đến giúp đỡ rồi.
Vốn hôm nay Thẩm Thanh Ngọc không định đến, nhưng nghĩ tới hai hôm nay, trên mạng xảy ra nhiều chuyện như vậy, Trần Ánh Nguyệt lại không có phản ứng, dám cá hơn nửa là đã gây họa rồi nên cô mới tạm thời thay đổi chủ ý, chạy qua đó xem thử xem Trần Ánh Nguyệt đã gây ra chuyện gì mà còn không cả dám liên lạc với cô.
Lúc Thẩm Thanh Ngọc đến "Mây" mới hơn bảy giờ, cô cầm đồ ăn đã đóng gói cẩn thận đi vào, đứng từ xa đã trông thấy bóng Đàm Anh Phương.
"Úi, người đẹp Thẩm đến rồi à!"
Đàm Anh Phương đã mở quán bar được nửa năm, mồm mép lúc này đã điêu luyện vô cùng, nói gì cũng nói được.
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn Đàm Anh Phương, chẳng thèm nhiều lời với cô ấy: "Bữa tối của các cậu."
Thấy hộp đồ ăn trên tay Thẩm Thanh Ngọc, Đàm Anh Phương sửng sốt: "Thật sự vẫn mang cơm đến cho bọn này à?"
Thẩm Thanh Ngọc giận dỗi, giả vờ muốn lấy lại cái túi trên tay: "Không đấy, tớ mang về cho chó ăn đấy."
Đàm Anh Phương vừa nhìn đã hoảng hốt: "Đừng mà! Nhà hàng này không rẻ đâu, cho chó ăn tiếc lắm đó!"
Động tác của Đàm Anh Phương cực kì nhanh nhạy, thoáng cái đã cướp lại đồ ăn, đưa cho người phía sau. Sau đó cô ấy lại cười hì hì nhìn Thẩm Thanh Ngọc: "Tiểu Ngũ, cậu xem, hoạt động hôm nay lớn như vậy, cậu có thể..."
Thẩm Thanh Ngọc vừa nghe câu này đã biết Đàm Anh Phương đang nghĩ gì, chẳng đợi cô ấy lên tiếng đã từ chối thẳng thừng: "Không thể."
Cô vừa nói vừa nhìn quanh một lượt: "Trần Ánh Nguyệt đâu?"
"Cậu ấy à, cậu ấy học chơi DJ với người ta ở sau sân khấu kìa!"
Giờ mới hơn bảy giờ tối, quán bar mới mở, người vào trong không nhiều, DJ cũng chưa bắt đầu làm việc hẳn.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn theo hướng Đàm Anh Phương nhỉ, cách đó khá xa, cô vẫn trông thấy Trần Ánh Nguyệt.
Đàm Anh Phương vẫn chưa từ bỏ ý định: "Tiểu Ngũ, cậu giúp tớ đi mà. Số tiền kiếm tối nay tớ với cậu chia năm năm, thế nào?"
Thẩm Thanh Ngọc bị cô ấy chọc cười: "Cậu thấy tớ thiếu chút tiền ấy à?"
"Có tiền hay không cũng có làm sao đâu, chủ yếu là cuộc đời phải trải nghiệm mà!"
"Cậu nói đúng, bà chủ bản vẫn nên trải nghiệm nhiều hơn."
Thẩm Thanh Ngọc nói rồi rảo bước, đi thẳng về phía Trần Ánh Nguyệt.