Ban nãy lúc anh ta đứng ở cửa căn hộ của cô, trên tay còn cầm áo vest khoác ngoài, rõ ràng là từ sân bay lái xe đến,. Thời tiết Lâm Thành nóng như vậy, anh ta không thể mặc áo khoác ngoài được.
Để ý thấy ánh mắt của cô, Phó Ngọc Hải nới lỏng tay: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Thẩm Thanh Ngọc vừa nghe thấy câu này của anh ta thì thôi suy nghĩ: “Việc ầm ĩ hơi lớn, mấy bữa cơm nợ anh, có thể tối nay không cần trả nữa.”
Phó Ngọc Hải nhướng mày, đưa mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc, trong mắt anh ta toát lên ý cười: “Tôi không ngại gọi đồ ăn ngoài đâu.”
Đã nói thế này rồi, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy, cô mà từ chối nữa thì hơi không phải phép.
Dù sao thì Phó Ngọc Hải cũng vội vã từ sân bay đến cửa nhà cô, không hỏi gì cả, chỉ có ý tốt đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.
Nói thật, nếu không phải Phó Ngọc Hải, bản thân Thẩm Thanh Ngọc cũng không có suy nghĩ này.
Hai mươi phút sau, xe lại lần nữa dừng dưới lầu tòa nhà căn hộ của Thẩm Thanh Ngọc.
Vào nhà, Thẩm Thanh Ngọc xoay người đi rót nước, đưa cho Phó Ngọc Hải: “Cảm ơn.”
Phó Ngọc Hải nhìn cô: “Lẽ nào không nên là tôi nói cảm ơn?”
Thẩm Thanh Ngọc bật cười, cầm máy tính bảng trên bàn trà, mở lên rồi vào nhóm nào đó: “Anh gọi món gì cũng được.”
Phó Ngọc Hải nhận lấy máy tính bảng, khẽ phì cười một tiếng: “Gì cũng được à?”
“Ừm.”
Thẩm Thanh Ngọc đáp lại, sau đó cầm điện thoại đọc tin nhắn của Lương Thanh Hà.
Trên mạng tràn lan tin cô với Bạc Minh Thành tình cũ lại cháy, thế nên Thẩm Quốc Vinh và Lương Thanh Hà không thể không biết.
Thẩm Thanh Ngọc không muốn bố mẹ lo lắng, cô nghĩ ngợi rồi nói hết chuyện tối qua: “Mẹ, chỉ là hiểu lầm thôi, con có thể xử lý ổn thỏa.”
Lương Thanh Hà đọc được câu này của Thẩm Thanh Ngọc, rõ ràng bà ấy thở phào nhẹ nhõm. Bà ấy cũng không muốn nhắc đến chuyện buồn của con gái: “Được, bố mẹ tin con.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thấy tin nhắn này, mắt cô hơi nóng lên: “Cảm ơn bố mẹ.”
Trả lời tin nhắn xong Thẩm Thanh Ngọc mới phát hiện Phó Ngọc Hải đang nhìn mình.
Cô nhướng mày: “Anh Phó chọn xong rồi à?”
“Chọn xong rồi, em xem thử có muốn gọi thêm gì không.”
Thẩm Thanh Ngọc cầm lại máy tính bảng, lúc nhìn thấy nhà hàng Phó Ngọc Hải chọn, cô không khỏi sững người.
Phó Ngọc Hải chọn một nhà hàng món Quảng Đông.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta, nhất thời không phân rõ được Phó Ngọc Hải cố ý hay chỉ là trùng hợp.
Nhưng dù nói thế nào thì như vầy cũng tốt, dù sao cô cũng chẳng muốn ăn.
Thẩm Thanh Ngọc chọn thêm một phần cháo hải sản, sau khi bảo Phó Ngọc Hải xác nhận lại món ăn, lúc này cô mới đặt hàng.
“Đặt xong rồi.”
“Ừm.”
Phó Ngọc Hải đáp một tiếng, sau đó dựa vào sô pha: “Không ngại tôi chợp mắt một lát chứ?”
“Không ngại.”
Nếu không hai người cứ ngồi thế này cũng hơi lúng túng.
Có lẽ Phó Ngọc Hải mệt rồi, sau khi đáp lại một tiếng, anh ta không nói thêm nữa.
Anh ta nhắm mắt dựa vào sô pha, trông có vẻ đã ngủ say.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn mặt anh ta, cảm thấy vui tai vui mắt, cô đưa tay chống cằm, quan sát kỹ càng.
Phó Ngọc Hải có một đôi mắt đào hoa quyến rũ, lúc mở mắt cho người ta một loại cảm giác vừa chính vừa tà. Bây giờ chợp mắt trông rất lịch thiệp anh tuấn, không hiểu sao lại có cảm giác như không vương bụi trần.
Chậc, khuôn mặt thế này, quả thực là có vốn liếng của cậu ấm nhà giàu.
Đột nhiên, Phó Ngọc Hải trên sô pha khẽ nhúc nhích.
Thẩm Thanh Ngọc hoàn hồn, chột dạ dời mắt đi.
Quả nhiên, ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người mà.