Hai ngày nay Thẩm Thanh Ngọc bận, mãi không có thời gian để ‘chào hỏi’ Trần Nguyên Thảo. Hôm nay là thứ sáu, vừa khéo cô có thời gian, Thẩm Thanh Ngọc bảo Phó Ngọc Lam mời người đến.
Tất nhiên đây là chuyện cá nhân, Thẩm Thanh Ngọc không muốn giải quyết chuyện cá nhân của mình trong công ty.
Phó Ngọc Lam cũng theo cô được một khoảng thời gian rồi, đã hiểu rất rõ ý của Thẩm Thanh Ngọc nói hôm đó.
Thế nên Phó Ngọc Lam dứt khoát học theo, lấy gậy ông đập lưng ông, trực tiếp cho người ‘mời’ Trần Nguyên Thảo đến nhốt trong khách sạn.
Thẩm Thanh Ngọc thong thả ăn xong miếng bít tết cuối cùng, cầm khăn ướt bên cạnh lên lau tay rồi lại rút khăn giấy lau vết dầu tên môi. Làm xong rất cả những chuyện này cô mới đứng lên thanh toán rồi rời đi.
Mười phút sau, xe dừng trước cổng khách sạn.
Thẩm Thanh Ngọc dứt khoát ném chìa khóa xe cho người lái xe đến bãi đỗ, mang giày cao gót đi vào trong khách sạn.
Phó Ngọc Lam đã đợi cô ở khách sạn từ sớm, Thẩm Thanh Ngọc vừa ra khỏi thang máy, Phó Ngọc Lam đứng đợi ở cửa phòng đi tới: “Chị Thẩm, cô Trần đã ở bên trong rồi.”
Thẩm Thanh Ngọc cong môi cười: “Vất vả rồi.”
“Việc nên làm thôi ạ.”
Phó Ngọc Lam nói xong, sau đó lấy thẻ phòng ra quẹt cửa phòng.
Thẩm Thanh Ngọc vừa đi vào đã thấy Trần Nguyên Thảo đang nằm trên giường, vẫn chưa tỉnh lại.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Ngọc gặp Trần Nguyên Thảo, so với người trong ảnh tài liệu buổi tối mấy hôm trước Dung Lam Lê đưa cho cô xem thì trong hiện thực, khuôn mặt Trần Nguyên Thảo đã động qua dao kéo.
Nhưng Thẩm Thanh Ngọc không quan tâm đến những điều này, cô quét mắt nhìn cách bày biện trong phòng, đi tới bên sô pha đặt túi xách trong tay mình xuống, sau đó mới cầm đĩa trái cây trên bàn trà lên, đặt trái cây trong đĩa lên bàn rồi cầm đĩa đi vào nhà vệ sinh.
Phó Ngọc Lam nhìn hành động của Thẩm Thanh Ngọc, có hơi khó hiểu, nhưng lúc cô ấy nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc bưng đĩa trái cây đựng đầy nước ra thì cô ấy lập tức hiểu ngay.
Quả nhiên, một giây sau, Thẩm Thanh Ngọc dứt khoát hắt nước trong đĩa trái cây lên mặt Trần Nguyên Thảo nằm trên giường.
Lúc Trần Nguyên Thảo bị ‘mời’ quay lại đã được đút một chút thuốc an thần, hơn bốn giờ chiều, người của Phó Ngọc Lam đưa Trần Nguyên Thảo đến căn phòng này.
Trần Nguyên Thảo ngủ hơn ba tiếng đồng hồ, ngủ rất say, mặt đột nhiên lạnh lẽo, cô ta lập tức giật mình tỉnh lại, hét lên một tiếng rồi đưa tay lau mặt, phát hiện chỉ là nước mà thôi, Trần Nguyên Thảo không khỏi mắng một câu: “Ai đấy, đang yên đang lành sao lại hắt...”
“Cô Trần, chào cô, tôi là Thẩm Thanh Ngọc.”
Lúc nghe thấy ba chữ ‘Thẩm Thanh Ngọc’, vẻ mặt Trần Nguyên Thảo khựng lại.
Cô ta không quan tâm đến nước lạnh trên mặt và trên người mình nữa, vội ngồi dậy, vì ngồi dậy nên nước lạnh thấm vào chảy dọc theo gò má.
Trần Nguyên Thảo đưa tay lau đi, cô ta nhìn Thẩm Thanh Ngọc trước mặt, không hiểu sao lại chột dạ: “Tôi... hình như tôi không quen cô.”
“Vậy sao?”
Thẩm Thanh Ngọc cười một tiếng, đưa tay ném nhật ký giao dịch Phó Ngọc Lam đã điều tra được và bức ảnh người phụ nữ đã lừa cô tối hôm đó đến trước mặt Trần Nguyên Thảo: “Cô Trần chắc chắn là cô thật sự không quen tôi sao?”
Trần Nguyên Thảo chỉ nhìn những thứ Thẩm Thanh Ngọc ném đến trước mặt cô ta thôi mà sắc mặt lập tức trắng bệch, cô ta biết Thẩm Thanh Ngọc đã biết những chuyện cô ta làm: “Cô Thẩm, cô... cô muốn làm gì?”