Hai người lên xe, không chờ Thẩm Thanh Ngọc mở miệng thì Phó Ngọc Lam bên cạnh đã bảo tài xế lái xe đi.
Chiếc xe chậm rãi lướt ngang qua Bạc Minh Tâm, để mặc cô ta đứng đó tức giận đến mức không kìm được mà giậm mạnh chân.
“Thẩm Thanh Ngọc! Cô dám nói tôi lớn tuổi!”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Bạc Minh Tâm đang phát điên qua kính chiếu hậu, tâm trạng vui vẻ cong môi.
Mười lăm phút sau, xe dừng lại trước khách sạn, tài xế đi vòng qua giúp mở cửa, Thẩm Thanh Ngọc nhấc chân bước xuống xe: “Cảm ơn.”
“Vâng thưa cô Thẩm.”
Thẩm Thanh Ngọc cười cười, không nói gì nữa.
Thân phận con gái nhà họ Thẩm đã bại lộ, hiện tại khắp nơi đều có người muốn lấy lòng cô.
Tuy nhiên đó chỉ là một chút ân cần, Thẩm Thanh Ngọc không thèm quan tâm đến.
Bữa cơm lần này là vì chuyện mảnh đất ở phía bắc thành phố, trước kia Thẩm Thanh Ngọc chỉ là một giám đốc điều hành cấp cao của Vạn Tượng, người ta cũng không muốn gặp cô.
Nhưng khi sự thật rằng cô là con gái duy nhất của Thẩm Quốc Vinh được tung ra, ngày hôm qua thư ký của đối phương đã gọi điện thoại cho Phó Ngọc Lam, chủ động nói có thời gian và hẹn gặp mặt.
Mảnh đất ở phía bắc thành phố kia được không ít người xem trọng, nhưng lần này nhà họ Từ rơi vào tình thế bắt buộc, tốn khá nhiều công sức, thành thật mà nói muốn cạnh tranh với Từ Việt Quốc, Thẩm Thanh Ngọc tự biết vẫn có chút khó khăn.
Trái lại bữa cơm này ăn rất vui vẻ, chỉ là sau khi nói xong lời cuối, đối phương cũng không cho Thẩm Thanh Ngọc chút tin tức có lợi nào.
Thẩm Thanh Ngọc chẳng quan tâm mấy, dù sao nhà họ Thẩm và nhà họ Từ tranh giành đất thì cũng không chắc chắn sẽ có được.
“Ngày hôm nay cảm ơn cục trưởng Lý đã nể mặt.”
“Cô Thẩm khách sáo quá rồi, tổng giám đốc Thẩm có một đứa con gái như cháu thật là khiến người khác hâm mộ mà!”
Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười: “Chú Lý, xin mời.”
“Không làm chậm trễ việc của cô Thẩm nữa, thay mặt chú gửi lời hỏi thăm sức khỏe tổng giám đốc Thẩm nhé.”
“Vâng, chú Lý thật có lòng.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn theo bóng lưng Lý Hạo Hiên khuất dần, một lúc lâu sau mới thu hồi tầm mắt, cô liếc nhìn Phó Ngọc Lam cười nói: “Chúng ta cũng quay về thôi.”
“Vâng, cô Thẩm.”
Thẩm Thanh Ngọc vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Lâm Mai Phương đang đi tới cửa khách sạn.
Có lẽ Lâm Mai Phương cũng không ngờ có thể gặp được Thẩm Thanh Ngọc ở đây, cô ta ngẩn ra, vẻ mặt nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc thay đổi liên tục, cuối cùng nở một nụ cười: “Thẩm Thanh Ngọc, đã lâu không gặp.”
Thẩm Thanh Ngọc cười như không cười nhìn cô ta: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
Thẩm Thanh Ngọc là con gái của Thẩm Quốc Vinh, đương nhiên Lâm Mai Phương biết chuyện đó.
Trước kia cô ta luôn kiêu ngạo khi ở trước mặt Thẩm Thanh Ngọc là bởi vì xuất thân của mình cao hơn cô, nhưng hiện tại ngay cả xuất thân cô ta cũng không thể sánh bằng Thẩm Thanh Ngọc, thế thì làm sao Lâm Mai Phương có thể không hận chứ.
Nếu như nửa năm trước Thẩm Thanh Ngọc không tung đoạn video và ghi âm kia lên mạng thì cô ta đã không bị Bạc Minh Thành đưa ra nước ngoài, cho đến bây giờ dù có quay lại thì cô ta cũng không thể trở về nhà họ Bạc được nữa.
Xưa nay ông nội Bạc luôn luôn sĩ diện hảo, những đoạn ghi âm khi trước đã khiến nhà họ Bạc mất thể diện, Bạc Minh Hoàng cũng đã được chôn cất, cô ta là người cháu dâu có cũng được không có cũng không sao, vốn đã bị ông nội Bạc ruồng bỏ từ lâu.
Nhìn lại Thẩm Thanh Ngọc hiện tại, còn tốt hơn rất nhiều so với cô ta!
Lâm Mai Phương thầm nghiến răng, càng nghĩ càng không đè nén được sự đố kị trong lòng.
Hôm nay Thẩm Thanh Ngọc đã là người không thể trêu chọc nổi, nhưng Lâm Mai Phương vẫn không nhịn được muốn cho cô một chút phiền muộn: “Chuyện đêm hôm đó cô đừng hiểu lầm, không phải tôi đâu.”
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày, nhìn sang Phó Ngọc Lam: “Em lên xe trước chờ chị.”
Phó Ngọc Lam đã hiểu, gật đầu một cái rồi nhìn sang Lâm Mai Phương, sau đó mới đi về phía cửa.