Đúng lúc này, người đàn ông đẹp
trai kia cũng nhìn thấy Giang Bắc Minh
và Thầm Thanh Lan ở bên này.
Trên mặt người đàn ông này lập
tức hiện ra một nụ cười đủ đề mê đảo
ngàn vạn thiếu nữ xung quanh. Anh ta
nâng hoa tươi, nhanh chóng đi về phía
Thẩm Thanh Lan.
“Đặng Vũ Thành, anh lại tìm tôi
làm gì?” Nhìn thấy người đàn ông này
đi tới trước mặt mình, sắc mặt Thẩm
Thanh Lan trở nên âm trầm vô cùng,
tiếng nói lạnh lẽo đến cực điểm.
“Thanh Lan, lần này anh về nước
là để tìm em.” Đặng Vũ Thành đứng
trước mặt Thẩm Thanh Lan, khẽ mỉm
cười nói:
“Từ lúc em bỏ anh mà đi, không
có giây phút nào anh không nhớ đến
em. Biết bao nhiêu ngày đêm, anh trằn
trọc trờ mình không ngủ được. Chỉ cần
vừa nhắm lại, trong đầu của anh lại
hiện lên hình bóng của em…
Thế nên, lần này, sau khi về nước,
anh không thể chờ đợi thêm được
nữa, lập tức đến tìm em. Anh hi vọng
em có thể cho anh thêm một cơ hội.
Để anh có thể chăm sóc em, che chờ
em, thương yêu em suốt quãng đời
còn lại sau này.”
Nói xong Đặng Vũ Thành quỳ một
chân xuống, cầm hoa tươi trong giơ
lên thật cao.
“Đồng ý với anh ấy đi!”
” Đồng ý với anh ấy đi!”
Xung quanh có không ít những cô
gái liên tục nhìn chằm chằm vào tướng
mạo đẹp trai của Đặng Vũ Thành. Bây
giờ anh ta lại ra làm ra một màn như
vậy, tất nhiên sẽ dẫn đến không ít
người vây xem.
Những quần chúng vây xem ấy
lúc này đều lớn tiếng hô lên ầm ầm,
không khác nào mấy tình tiết tỏ tình
trên phim truyền hình.
Đối mặt với Đặng Vũ Thành nói ra
mấy lời sến súa không khác gì lời của
mấy vai nam chính trong phim điện
ảnh, trên mặt Thầm Thanh Lan không
có bất kỳ sự thay đồi nào. Cô duỗi bàn
tay trắng nõn của mình ra, nhẹ nhàng,
nhận lấy hoa tươi Đặng Vũ Thành
dâng lên trước mặt mình, ôm ở trong
tay.
Sắc mặt Đặng Vũ Thành lập tức
thay đồi. Anh ta biết, Thẩm Thanh Lan
chắc chắc vẫn còn yêu anh ta. Chỉ cần
anh ta bày ra chút kế nho nhỏ, Thẩm
Thanh Lan chắc chắn sẽ lại vùi đầu
vào trong ngực anh ta thêm lần nữa.
Chẳng qua là chuyện xảy ra sau
đó lại khiến cho sắc mặt của anh ta
đột nhiên trở nên cực kỳ lúng túng.
Chỉ thấy, sau khi Thầm Thanh Lan
nhận lấy bó hoa tươi kia lập tức đi
thẳng về phía thùng rác, ném nó vào
trong đó không chút lưu luyến.
“Đặng Vũ Thành, tôi đã không
còn là cô gái mà anh chỉ cần nói vài
câu lời ngon tiếng ngọt là dụ dỗ được
của năm đó nữa rồi.” Ngữ khí Thẩm
Thanh Lan lạnh lẽo, cô tiếp tục nói:
“Còn nữa, những chuyện xấu xa mà
anh đã làm lúc ấy, tôi sẽ không bao
giờ quên. Thu ngay cái bộ dạng không
thành thật này của anh lại. Tôi biết,
anh vốn cũng chẳng muốn cùng tôi
nối lại mối duyên ngày trước. Chẳng
qua là, trước đấy anh còn chưa lừa
được tôi lên giường, thế nên mới cảm
thấy không cam lòng thôi.”
Nói xong, Thẩm Thanh Lan bước
thẳng vào trong biệt thự.
Sắc mặt Đặng Vũ Thành lại một
lần nữa trở nên cực kỳ khó coi. Anh ta
tuyệt đối không nghĩ tới, Thẩm Thanh
Lan lại “một kim thấy máu” nói thẳng
ra những suy nghĩ trong lòng anh ta
như vậy.
Đúng, năm đó lúc còn ở nước M,
anh ta và Thẩm Thanh Lan có nửa
năm chỉ nói chuyện yêu đương. Thầm
Thanh Lan không chỉ không bị anh ta
lừa lên giường, thậm chí ngay cả tay,
cũng không cho anh ta nắm. Dưới cơn
nóng giận, anh ta mới tìm đến những
người con gái khác, để phát tiết lửa
dục trong người… Ai mà biết, lần ấy lại
bị Thẩm Thanh Lan nhìn thấy.
Lúc đó, sau khi bị Thẩm Thanh
Lan thấy được, anh ta cũng không có
tý hối hận nào, thậm chí còn khit mũi
coi thường.
Giả bộ cái gì mà giả bộ?
Cô không ngủ cùng tôi, đương
nhiên sẽ có rất nhiều người khác
nguyện ý ngủ cùng.
Thế nhưng, lần này trước khi về
nước anh ta lại nhớ tới Thẩm Thanh
Lan. Nhớ tới tư thái duyên dáng,
khuôn mặt tinh xảo, da dẻ trắng nõn,
trơn mềm kia của Thẩm Thanh Lan,
làm cho lòng anh ta đột nhiên thấy
ngứa ngáy khó nhịn. Thế nên, anh mới
nghĩ đến chuyện dùng phương thức
như thế này đề đền bù nỗi tiếc nuối
không được ngủ cùng với Thẩm
Thanh Lan lúc trước!
Chẳng qua là anh ta không nghĩ
tới, Thầm Thanh Lan lại có thể nhìn ra
được ý nghĩ xấu xa đó của anh ta!
“Thanh Lan, Thanh Lan!”
Đương nhiên Đặng Vũ Thành
không phải loại người bị như vậy liền
coi như thôi. Anh ta vội vàng chạy đến
trước mặt Thẩm Thanh Lan, lo lắng nói:
“Thanh Lan, anh không phủ nhận
những lời em nói là sai. Bởi vì đây là
bệnh chung của phần lớn đàn ông.
Đúng là anh rất muốn phát sinh quan
hệ với em. Thế nhưng, chuyện này
chẳng lẽ không phải chứng minh cho
chuyện anh yêu em rất sâu đậm sao?
Thanh Lan, cũng là vì anh yêu em, vô
cùng yêu em, thế nên mới có những
suy nghĩ kích động như vậy đối với em.
Thế nhưng, Thanh Lan à, em yên
tâm, mặc dù anh có những suy nghĩ
kia đối với em, nhưng anh sẽ tôn trọng
em. Chỉ cần một ngày nào đó em vẫn
chưa chuẩn bị sẵn sàng, anh sẽ không
ép buộc em.
Thanh Lan, em đồng ý với anh đi.
Em yên tâm, từ nay về sau, anh sẽ coi
em là công chúa của anh, là người phụ
nữ của anh. Anh sẽ làm cho em cảm
nhận được hạnh phúc quay chung
quanh em mỗi phút mỗi giây khi anh
yêu em, ð bên cạnh em, thỏa mãn em”
“Không được không được rồi, tôi
muốn khóc quá đi mất, thật cảm
động…”
“Nếu như có một người đàn ông
nói với tôi như thế, tôi sẽ đồng ý theo
anh ta không chút do dựt”
“Ừ, tôi cũng nghĩ như thế, thật sự
quá cảm động…”
Những người phụ nữ vây xem
xung quanh kia, khi nghe được những
lời đó của Đặng Vũ Thành đều thấy vô
cùng cảm động. Thậm chí còn có mấy
người thầm khóc, nước mắt chảy ào
ào.
“Thanh Lan!” Đúng lúc này, Đặng
Vũ Thành thừa thắng xông lên, lập tức
lấy từ trong túi áo ra một cái mặt dây
chuyền ngọc bích, đưa cho Thẩm
Thanh Lan nói:
“Mặt dây chuyền này là lần trước
anh về nước, dựa vào quan hệ tìm
người làm cho em. Anh biết em thích
nhất là hoa bách hợp. Thế nên, anh
cũng kêu người ta điêu khắc một đóa
bách hợp ở phía trên cho em. Hơn
nữa, phía dưới còn khắc tên của em
lên đó. Đây là mặt dây chuyền có một
không hai trên thế giới này, cũng
giống như em, là thiên sứ duy nhất
trên thế giới này vậy.”
“Oa oa, trời ạ! Đây chính là loại
ngọc bích xanh kia đấy. Loại này, giá
thấp nhất đã là hơn ba tỷ rồi đó!”
“Mấy người có thấy rõ phần chạm
trồ phía trên không? Nhìn có khác nào
đo ni đóng giày không cơ chứ. Chỉ với
cái kỹ thuật chạm trồ như thế, ít nhất
cũng có giá một tỷ bảy. Tính ra, cả sợi
dây chuyền ngọc bích này ít cũng phải
có giá gần bảy tỷ!”
“Quá khủng rồi, người đẹp, cô
còn do dự cái gì? Người đàn ông quan
tâm cô như thế, đồng ý với anh ta đi
chứ! Tôi tin chắc rằng anh ta có thể
bảo vệ, che chờ cho cô cả đời!”
Nghe được những lời của mấy
người xung quanh, trên mặt Đặng Vũ
Thành lập tức lộ ra tia cười. Mang tiền
tài ra theo đuổi một người phụ nữ luôn
là biện pháp tốt nhất, hữu hiệu nhất.
Thế nhưng đó là đối với những người
phụ nữ bình thường.
Đối với riêng Thẩm Thanh Lan,
mang tiền tài ra theo đuồi cô sẽ không
có tác dụng. Thế nên khi anh ta biết rõ
Thẩm Thanh Lan không thiếu tiền,
nhưng lại có một trái tim yếu mềm,
anh ta đã chọn biện pháp dựa vào
cảm tình để theo đuổi.
Anh ta tin rằng, để Thầm Thanh
Lan thấy được sợi dây chuyền ngọc
bích này được tạo ra vì riêng cô, nhất
định có thể khiến trái tim mềm yếu
của cô sụp đổ ngay lập tức. Sau đó,
cô sẽ không chút do dự lao vào trong
ngực anh ta.
“Thanh Lan, sợi dây chuyền này
là anh mời bậc thầy chạm trổ ngọc,
thầy Tôn Thanh Tùng giỏi nhất nước
chúng ta hỗ trợ điêu khắc đấy. Em biết
thầy Tôn Thanh Tùng mà đúng
không? Ở đất nước chúng ta, nếu ông
ấy nói mình tài nghệ điêu khắc của
bản thân đứng thứ hai, thì không có ai
dám đứng số một.
Bởi vì, anh cảm thấy, chỉ có tài
nghệ chạm trồ tỉnh xảo của ông ấy,
mới có thể điêu khắc ra được lễ vật
anh muốn dành tặng cho em. Nếu đổi
lại là những người khác làm, cho dù
bọn họ cũng rất nổi tiếng, thế nhưng
anh cảm thấy tài nghệ chạm trồ của
bọn họ không xứng với khí chất và vẻ
đep của em!”