Giang Bắc Minh rời khỏi quán rượu
cũng không còn nơi nào để đi, anh bỗng
nhiên nhớ tới lời hứa tặng cho con gái của
Hồ Minh Đức một miếng ngọc, vì vậy anh
lập tức lái xe đi đến khu vực cược đá.
Mặc dù có thể mua đại một miếng
ngọc mấy trăm triệu cũng được, thế
nhưng làm như vậy thì không hay cho
lắm, hơn nữa Hồ Minh Đức mới vừa trả lại
cho anh ba mươi lăm tỷ, tặng cho người ta
một món quà được chuyển bị cẩu thả thì
quá bôi bác! Ngoài ra, tháng sau là kỷ
niệm một năm ngày cưới với Thẩm Thanh
Lan, anh cũng phải tặng cho cô ấy một
món quà mới được!
Đi khu vực cược đá đánh cược kiếm
một khối ngọc bích thật đẹp, sau đó tìm
một thợ điêu khắc làm thành một miếng
ngọc có một không hai để tặng cho Thẩm
Thanh Lan, điều này thật là đặc biệt và ý
nghĩa!
Trên thế gian này không thiếu những
con người muốn trở nên giàu có chỉ sau
một đêm, cho nên họ luôn tìm tới khu vực
cược đá để tìm kiếm một cơ hội đổi đời.
Hôm nay khu vực cược đá vô cùng đông
đúc, người người đang thảo luận qua lại,
trả giá trên trả giá dưới để tìm cho mình
một hòn đá yêu thích.
Cũng may là ngày hôm nay, lúc anh đi
tới chỗ này thì không gặp phải hai người
Trần Nhất Luân với Thẩm Thanh Huyền.
Mấy bữa nay cũng không thấy cặp đôi
này tới cà khia mình, chắc do đêm hôm
đó bị Dương Hoàng Việt dạy dỗ cho một
trận nên biết điều hơn nhiều! Thực tế thì
xã hội bây giờ rất nhiều người cái gì cũng
biết, nhưng có mỗi biết điều là không biết.
Đi vào trong khu vực cược đá, từng
đống đá được bày la liệt trên kệ, trên bàn
và khắp các lối đi, nhưng Giang Bắc Minh
cũng không vội vã mua chúng, anh đi lòng
vòng khắp nơi để ngắm đá, xem thử có
thể tìm được một viên đá tốt không. Bây
giờ trong túi anh có ba mươi lăm tỷ, cho
nên cũng không cần phải đi coi mấy hòn
đá rẻ tiền, rất tốn thời gian, chỉ cần bên
trong đá có ngọc bích, khi mua không bị
thua lỗ là được!
“Biến ngay!”
Trong lúc Giang Bắc Minh đang đứng
xem đá thì đột nhiên bị một người dùng
tay đẩy qua một bên.
Giang Bắc Minh lảo đảo mấy bước,
suýt chút nữa là ngã xuống sàn nhà.
Sau khi ổn định thân thể thì anh nhìn
lại phía sau lưng của mình.
Lúc này chỉ thấy một người thanh niên
khoảng hai mươi năm đến hai mươi sáu
tuổi, trên người mặc tất cả đều là đồ hiệu,
anh ta đang được năm tên vệ sĩ bảo vệ rồi
đi về phía trước.
Mà tên vệ sĩ vừa đẩy Giang Bắc Minh
khiến anh xém bị ngã chính là người đi
đầu trong năm tên vệ sĩ.
Không riêng gì Giang Bắc Minh, có rất
nhiều người cũng bị đẩy, thậm chí có
người còn bị đẩy ngã trên mặt đất.
“Bọn mày khôn hồn thì biến ngay,
đừng đứng ở đó mà ngăn cản đường đi
của cậu Bạch. Nếu làm chậm trễ thời gian
của cậu Bạch thì bọn mày có thể bồi
thường được không? Tất cả cút ngay!” Tên
vệ sĩ đi đầu lớn tiếng kêu gào rồi chửi bới
mọi người: “Nói mày đó, mày có biến đi
ngay không?”
Sau khi thấy Giang Bắc Minh ổn định
lại đứng thẳng lên, thế nhưng vẫn còn
đứng ở giữa đường thì lập tức chỉ vào mặt
anh mà lớn tiếng mắng mỏ.
Trên miệng của Giang Bắc Minh xuất
hiện một nụ cười bình thản, anh nhanh
chóng nảm lấy tay của tên vệ sĩ rồi nhẹ
nhàng bẻ một cái!
Sau đó, bỗng nhiên một tiếng xương
bị bẻ gấy nhẹ nhàng vang lên, âm thanh
này được nối tiếp bằng tiếng kêu gào
thảm thiết của tên vệ sĩ.
““AIAIAIAP
Rất hiển nhiên, ngón tay của tên vệ sĩ
đã bị Giang Bắc Minh bẻ gãy!
“Các anh em, giúp tao, mau đến giúp
tao!” Tên vệ sĩ này không ngừng kêu thảm,
anh ta còn gọi những tên vệ sĩ khác chạy
tới giúp đối
Nhìn những tên còn lại chuẩn bị xông
lên, Giang Bắc Minh chỉ cười lạnh một cái
rồi chuẩn bị ra tay.
“Dừng tay!”
Ngay lúc này, người thanh niên được
gọi là cậu Bạch đột nhiên gọi những tên
vệ sĩ này lại: ‘Không nên làm mất thời
gian ở chỗ này.”
Những tên vệ sĩ nghe được lời nói của
cậu Bạch thì lập tức ngoan ngoãấn đứng
lại.
Cậu Bạch tiếp tục đi về phía trước, khi
đi tới bên cạnh Giang Bắc Minh, anh ta
liếc mắt nhìn anh, nói: “Dám đánh người
của tao, lá gan của mày rất lớn đó, nhưng
mà coi như hôm nay là ngày may mắn
của mày bởi tao không có nhiều thời gian
để chơi đùa với mày!”
“Ha ha.”
Nói xong cậu Bạch khạc khạc cổ một
cái, sau đó há miệng nhổ ra một bãi nước bọt.
Mà cái đống nhầy nhụa này lại rơi
xuống đôi giày thể thao của Giang Bắc Minh!
Sau đó, anh ta nhận lấy khăn giấy của
vệ sĩ đưa cho rồi lau miệng một cái, xong
xuôi thì ném khăn giấy vào mặt của Giang
Bắc Minh.
Anh ta cũng không thèm quay đầu lại
làm gì, cứ như vậy tiếp tục đi về phía
trước!
“Hôm nay đụng phải tôi, coi như anh
xui xẻo rồi!” Sắc mặt của Giang Bắc Minh
cực kỳ lạnh lẽo, anh nhấc chân lên hơi
dùng lực một chút rồi đạp thẳng vào
mông của cậu Bạch một cái.
Và rồi những giai điệu nhẹ nhàng lại vang lên.
“Lạch cạch! Âm! Loảng xoảng”
Cậu Bạch bị mất trọng tâm khiến cả
người hướng về phía trước, lát sau anh ta
ngã cảm đầu sấp mặt xuống đất rồi tặng
cho sàn nhà một nụ hôn nồng thảm.
Giang Bắc Minh không phải là một
người thích gây chuyện, thế nhưng người
ta chọc tới anh thì anh cũng không thể im
hơi lặng tiếng được, với những thành phần
như vậy anh sẽ dành cho bọn họ một sự
chăm sóc nhẹ nhàng tràn đầy tình cảm.
Suýt nữa làm anh ngã xuống đất,
chuyện này có thể bỏ qua một bên, nhưng
còn nhổ nước miếng vào giày của anh rồi
ném khăn lau nước miếng vào mặt anh thì
sao?
“Mẹ kiếp! Tao mà không đánh mày thì
người ta sẽ nghĩ tao là một thẳng vô dụng
“Mày chán sống hả?”
Trong nháy mắt, những tên vệ sĩ của
cậu Bạch vội vàng xoay người rồi xông lên
đánh Giang Bắc Minh!
Giang Bắc Minh chỉ cười lạnh lùng
một cái, anh nhấc chân phải lên đá một
cái vào bụng của tên vệ sĩ lao lên đầu
tiên, trong nháy mắt cơ thể của tên vệ sĩ
này gập lại như một con tôm luộc bay
ngược lại ngã trên sàn.
Chưa dừng lại ở đó, Giang Bắc Minh
tiếp tục nhấc chân trái tung thêm một cú
đá dành tặng tên vệ sĩ thứ hai, trong thời
gian ba mươi giây ngắn ngủi, mấy tên vệ
sĩ toàn bộ đều bị anh đạp cho lăn lộn trên
mặt đất không đứng dậy được.
Giang Bắc Minh đi tới trước mặt của
cậu Bạch đang lồm cồm bò dậy, anh liếc
một cái rồi nói: “Mặc dù tất cả mọi người
đều gọi anh là cậu Bạch, thế nhưng anh
quên mất là anh cũng chỉ là một con
người mà thôi.”
Nói xong, Giang Bắc Minh giơ chân
lên, đem đôi giày dính nước miếng chà
lên bộ âu phục màu trắng của cậu Bạch
cho tới khi nước miếng trên đôi giày khô
hết mới chịu dừng lại rồi xoay người đi.
“Hay lắm !”
Người xung quanh, lớn tiếng hò hét,
vỗ tay khen ngợi!
Ở trong đó có không ít người đều bị
bọn vệ sĩ ra tay đẩy ngã, cho nên khi
Giang Bắc Minh đánh đám người của cậu
Bạch thì bọn họ cảm thấy cực kỳ hả hê,
giống như là tự mình ra tay đánh vậy!
“Thẳng kia, mày chết chắc!” Cậu Bạch
từ dưới đất bò dậy, anh ta tức điên chỉ vào
Giang Bắc Minh mà mắng.
“Tôi sợ quá!” Cặp lông mày của Giang
Bắc Minh nhăn lại, anh xoay người đi tới
trước mặt cậu Bạch.
Thấy Giang Bắc Minh đi tới, gương
mặt đang tức giận của cậu Bạch trong
nháy mắt trở nên xanh xao, cả người
không tự kiểm soát được lùi vê phía sau
mấy bước!
“Ha ha ha…” Người xem ở xung quanh
phá lên cười lên ha hả.
Còn tưởng rằng có gì ghê gớm lắm, ai
ngờ đợi nửa ngày thì phát hiện ra chỉ là
một cái thùng rỗng kêu to, ngoài cái
miệng chả được cái gì! Người ta chỉ mới
đi tới thôi mà đã bị dọa sợ tới mức hồn
vía muốn về với ông bài!
“Bọn mày cười cái gì, tất cả câm
miệng cho ông mày, tất cả câm miệng
cho ông mày!” Cậu Bạch tức giận hét lên,
anh ta không dám chửi bới Giang Bắc
Minh, thế nhưng người xung quanh thì vẫn
dám chửi!
Tất cả mọi người liền im lặng rụt cổ
lại, họ lắc đầu một cái rồi việc của ai
người đó tiếp tục làm!
“Mẹ nó chứ!” Cậu Bạch đem áo khoác
màu trằng cởi ra ném xuống đất rồi ôm
cái đầu dính đầy bụi đi về phía trước.
So sánh với hình ảnh của cậu bạch
lúc trước được nhóm vệ sĩ vây quanh,
nghênh ngang mà đi thì hình ảnh lúc này
của cậu Bạch cực kỳ thê thảm! Trên mặt
trên tóc đều là đất cát, quần áo thì xộc
xệch, nhìn y như một con chó nhà có tang.
Thật sự là thay đổi quá nhanh!