“Ông Tôn, ông tin tưởng anh ta sao?”
Dương Tư Khôn nghe được lời Tôn Thanh
Tùng nói, tức khắc sửng sốt, hỏi: “Ông
Tôn, người này tôi cảm thấy anh ta đang
giả thần giả quỷ…”
“Cho dù anh ta là bọn giang hồ bịp
bợm giả thần giả quỷ thì tôi cũng lựa chọn
tin tưởng anh ta!” Tôn Thanh Tùng lớn
tiếng nói: “Ít nhất, anh ta có thể liếc mắt
một cái đã nhìn ra tôi mắc hội chứng
Parkinson, mà anh, mặc dù đã bảt mạch
cho tôi vẫn không kiểm tra ra.”
Nói xong, Tôn Thanh Tùng trực tiếp
lấy từ trong túi ra một tờ giấy xét nghiệm
ném cho Dương Tư Khôn rồi nói: “Bác sĩ
Dương, đây là một phần giấy xét nghiệm
của tôi ở bệnh viện của thủ đô, trên đó
viết rất rõ ràng tôi mắc hội chứng
Parkinson, anh sẽ không nói bệnh viện ở
thủ đô cũng là bọn giang hồ giả thần giả
quỷ đấy chứ?”
Thật sự thì y thuật của Dương Tư
Khôn vẫn chưa được giỏi nên không kiểm
tra ra bệnh của mình, kỳ thật Tôn Thanh
Tùng cũng không hề tức giận, dù sao khả
năng của con người có hạn nên có thể
hiểu được.
Nhưng từ khi bước vào đến về sau,
trong mỗi lời nói của Dương Tư Khôn đều
có ý chỉ trích Giang Bắc Minh, trực tiếp
công kích Giang Bắc Minh đến mức
thương tích đầy mình, việc này khiến cho
Tôn Thanh Tùng thật sự có chút tức giận.
Suy cho cùng thì từ một việc đã có
thể đánh giá phẩm chất của một con
người, qua việc này có thể thấy được
phẩm chất của Dương Tư Khôn thật sự
quá kém!
Chính năng lực của mình không được
còn luôn chửi bới người khác, điểm này
làm Tôn Thanh Tùng rất là không thoải
mái!
Mà trái lại, bất luận Dương Tư Khôn
có chửi bới như thế nào thì Giang Bắc
Minh vẫn luôn mỉm cười, không có đi cãi
cọ với Dương Tư Khôn. Qua chuyện này
có thể thấy được rõ ràng phẩm chất tốt
xấu của hai người.
“Việc này…” Nhìn thấy được tờ xét
nghiệm, Dương Tư Khôn không còn lời
nào để nói. Anh ta không muốn đả kích
Tôn Thanh Tùng, nhưng mà ông ấy thật
sự mắc hội chứng Parkinson.
“Tôi chưa từng nói cho Giang Bắc
Minh biết tôi bị bệnh gì, nhưng mà sau khi
anh ta tiến vào, chỉ mới nắm tay tôi mà đã
có thể chuẩn xác nói ra tôi mắc hội chứng
Parkinson chứng, hơn nữa, còn chính xác
nói ra việc tôi mắc từ khi nào, tình trạng
hiện tại của bệnh đã phát triển tới giai
đoạn nào rồi.” Tôn Thanh Tùng nói.
Dương Tư Khôn tức khắc vội vàng nói:
“Ông Tôn, rất có khả năng sau khi điều tra
ông thì Giang Bắc Minh mới nói ra được
những lời này. Bọn giang hồ bịp bợm
trước khi lừa gạt đều sẽ tìm người điều tra
người bị lừa để làm tạo ra một số tình
huống, giả bộ do mình tự phán đoán ra
dùng để giành được sự tín nhiệm của
người bị lừa….”
“Hừ, tôi cho dù có bị lừa thật thì tôi
cũng nguyện ý bị Giang Bắc Minh lừa!”
Tôn Thanh Tùng tức giận nói. Cùng lúc đó
xoay người cười nói với Giang Bắc Minh:
“Cậu Bắc Minh, phiền cậu khám cho tôi
một chút.”
“Vâng!” Giang Bắc Minh lúc này mới
đứng lên, từ trong túi lấy ra ngân châm,
sau đó đi về phía Tôn Thanh Tùng.
“Thầy Tôn.” Giang Bắc Minh nói với
Tôn Thanh Tùng: “Bây giờ tôi sẽ tiến hành
châm cứu cho ông, xin ông cứ yên tâm.
Sau khi tôi châm cứu xong, hội chứng
Parkinson của ông sẽ không để lại di
chứng, về sau bất luận điêu khắc hay làm
gì thì tay cũng sẽ không bị run nữa.”
“Nói đùa cái gì vậy!!” Ngay lúc này, đột
nhiên Dương Tư Khôn lớn tiếng hét lên
nói: “Một lần châm cứu đã chữa khỏi triệu
chứng Parkinson, thật con mẹ nó quá
khoác lác rồi! Giang Bắc Minh, anh thật sự
cho rằng anh là thần tiên! Nếu như đổi lại
là tôi, không có thời gian hai năm để điều
trị thì tôi sẽ không dám nói có thể chữa
khỏi hẳn cho người ta!”
“Cậu không làm được chỉ có thể trách
năng lực của cậu kém!” Tôn Thanh Tùng
tức giận nói với Dương Tư Khôn. Sau một
thời gian tiếp xúc, ấn tượng của Tôn
Thanh Tùng đối với anh ta có thể nói là
càng ngày càng kém, thậm chí bây giờ
ông còn không muốn nhìn thấy anh ta
nữa!
“Năng lực của tôi kém?” Dương Tư
Khôn ghét nhất người khác nói năng lực
của anh ta kém, tức khắc bèn lớn tiếng với
Tôn Thanh Tùng: “Tôn Thanh Tùng, rõ
ràng ông già lẩm cẩm rồi nên mới chọn
tin tưởng loại giang hồ bịp bợm như anh
ta, hừ, Tôn Thanh Tùng, ông cứ chờ bị anh
ta lừa xoay vòng đi!”
“Anh nói cái gì?” Ngay lúc này, cậu
Bạch tức khắc đứng lên lớn tiếng quát
Dương Tư Khôn, cậu Bạch tuy rằng ngày
thường có chút không coi ai ra gì, nhưng
mà lại vô cùng tôn kính với thầy mình, nếu
ai dám làm gì thầy anh ta thì anh ta tuyệt
đối sẽ liều mạng với người đó!
“Tôi nói như vậy đấy thì sao?” Dương
Tư Khôn tiếp tục lớn tiếng nói: “Thầy cậu
tin tưởng anh ta rõ ràng là do ông ấy lẩm
cẩm, đã già còn mắt mờ, hừ, mấy người
cứ như vậy, đừng nói không cho tôi chữa,
cho dù mấy người có mời tôi, quỳ xuống
cầu xin tôi thì tôi cũng không chữa!”
châm cứu cho ông, xin ông cứ yên tâm.
Sau khi tôi châm cứu xong, hội chứng
Parkinson của ông sẽ không để lại di
chứng, về sau bất luận điêu khắc hay làm
gì thì tay cũng sẽ không bị run nữa.”
“Nói đùa cái gì vậy!!” Ngay lúc này, đột
nhiên Dương Tư Khôn lớn tiếng hét lên
nói: “Một lần châm cứu đã chữa khỏi triệu
chứng Parkinson, thật con mẹ nó quá
khoác lác rồi! Giang Bắc Minh, anh thật sự
cho rằng anh là thần tiên! Nếu như đổi lại
là tôi, không có thời gian hai năm để điều
trị thì tôi sẽ không dám nói có thể chữa
khỏi hẳn cho người ta!”
“Cậu không làm được chỉ có thể trách
năng lực của cậu kém!” Tôn Thanh Tùng
tức giận nói với Dương Tư Khôn. Sau một
thời gian tiếp xúc, ấn tượng của Tôn
Thanh Tùng đối với anh ta có thể nói là
càng ngày càng kém, thậm chí bây giờ
ông còn không muốn nhìn thấy anh ta
nữa!
“Cút!” Cậu Bạch lập tức lớn tiếng quát.
Nhưng mà, trong khi cậu Bạch cùng
Dương Tư Khôn ầmï, lúc này Giang Bắc
Minh đã thu hồi ngân châm.
Anh mỉm cười nói với Tôn Thanh
Tùng: “Thầy Tôn, tôi đã châm cứu cho
ngài xong, ngài có thể thử xem xem, hiện
tại còn run rẩy nữa hay không!”
“Được!” Tôn Thanh Tùng gật gật đầu,
từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, vừa
mở ra đã thấy một khối nhựa plastic, trên
đó đều là những lỗ nhỏ, mà bên cạnh có
đựng một cây châm nhỏ, đây là vật
chuyên môn chuẩn bị cho người bị bệnh
Parkinson để giúp bọn họ thường xuyên
luyện tập.
Tôn Thanh Tùng cầm lấy một cây
châm nhỏ, sau đó bắt đầu đâm vào
những cái lỗ trên plastic kia.
Nhưng mà điều làm ông không nghĩ
tới chính là tay ông trước đó vẫn còn luôn
run rẩy không ngừng, bất luận là cái lỗ
nào cũng đều không đâm vào được.
Mà hôm nay, ông lại phát hiện tay
mình không còn run nữa. Cho dù mình
muốn đâm cây châm vào cái lỗ nào cũng
đều có thể dễ như trở bàn tay đâm vào.
Liên tiếp luyện tập vài lần, cuối cùng
Tôn Thanh Tùng vô cùng kích động cầm
tay Giang Bắc Minh tay nói: “Tiểu bắc à,
cảm ơn cậu rất nhiều! Tôi thật sự không
nghĩ rằng bệnh của tôi thế mà lại có thể
chữa khỏi chỉ trong một ngày!”
Giang Bắc Minh hơi hơi mỉm cười, nói:
“Thầy Tôn, tuy rằng ngài Parkinson chứng,
bị ta tạm thời trị hết, nhưng mà cũng
không thể khỏi hản, về sau cứ cách ba
tháng ngài phải tới gặp tôi để châm cứu
một lần giống như ngày hôm nay, chỉ cần
mỗi lần đều đúng hạn tới châm cứu, tôi
bảo đảm cả đời ngài sẽ không xảy ra
chuyện như vậy nữa.”
“Vậy thì quá tốt, đừng nói là ba tháng,
cho dù là mỗi ngày châm cứu một lần, chỉ
cần tay của tôi không run nữa thì tôi cảm
thấy rất là vui!” Tôn Thanh Tùng ha hả
cười nói.
“Anh cút cho tôi!” Lúc này, cậu Bạch
vẫn còn cãi nhau với Dương Tư Khôn!
“Anh bảo tôi cút tôi sẽ cút!” Dương Tư
Khôn lớn tiếng nói: “Nhưng mà anh đã nói
sẽ đưa tôi tiền thuốc men chữa bệnh cho
thầy anh, tôi muốn lấy ngay bây giờ, một
đồng cũng không được thiếu!”
“Anh chữa như này còn muốn lấy
tiền?” Cậu Bạch nói: “Vừa rồi anh còn
mảng thầy của tôi, tôi con mẹ nó không
đánh anh đã tốt lắm rồi mà anh con mẹ
nó còn có mặt mũi đi đòi tiền?”
“Được rồi!” Lúc này, Tôn Thanh Tùng
tiến lên phía trước nói với cậu Bạch: “Con
đã đáp ứng cho cậu ta bao nhiêu tiền?”
“Con nói nếu trị hết sẽ cho anh ta ba
mươi lăm triệu!” Cậu Bạch nói với Tôn
Thanh Tùng.
“Được!” Tôn Thanh Tùng gật gật đầu,
từ trong túi tiền móc ra một tờ chỉ phiếu,
sau khi viết lên trên ba mươi lăm triệu
đồng mới đưa cho Dương Tư Khôn rồi nói:
“Đây là ba mươi lăm triệu đồng, cậu có
thể đi rồi chứ?”
Mắt Dương Tư Khôn lập tức khắc
sáng ngời, vội vàng lấy chi phiếu ba mươi
lăm triệu đồng đi, giống như sợ Tôn
Thanh Tùng sẽ đổi ý đột nhiên không cho
anh ta nữa!
Vội cất chỉ phiếu vào bên trong túi
tiền, Dương Tư Khôn trước khi đi còn nhìn
Tôn Thanh Tùng cùng cậu Bạch một cái
rồi nói: “Mấy người nhớ cho kỹ, con người
của tôi ghét nhất là loại người xem
thường y thuật của tôi, về sau cho dù mấy
người có cầu xin tôi tới xem bệnh cho
mấy người thì tôi cũng sẽ không tới!”