Chương 153: Kẻ ác tố cáo trước
“Để anh cho em nghe vài đoạn
ghi âm” Giang Bắc Minh nói rồi mờ
điện thoại di động lên, sau đó phát tập
tin ghi âm.
Sau khi nghe đoạn ghi âm đầu
tiên, Thầm Thanh Lan lập tức đập bàn
một cái, hét lớn: “Là Trần Nhất Luân!
Vậy mà lại do cậu ta làm?”
“Đúng, là cậu ta làm!” Giang Bắc
Minh gật đầu nói. “Vậy bây giờ, em đã
biết vì sao anh muốn buổi tối đi đến
nhà cũ ăn cơm rồi chứ?”
“Không ngờ lại là cậu ta!“ Lúc
này, vẻ mặt Thầm Thanh Lan vẫn đầy
sự tức giận. Nói thật, cho dù là ai thì
cô cũng không thề chấp nhận được sự
phản bội của những người xung quanh
hay chính người thân trong gia đình
mình! Đọc full tại truyen.one
Dù người ngoài đối xử với mình
như thế nào thì cô cũng có thể chấp
nhận được, nhưng sự phản bội của gia
đình thì vĩnh viễn không bao giờ chấp
nhận được.
“Được rồi, về nhà cũ ăn tối!”
Thầm Thanh Lan lớn tiếng nói. “Một
mình Trần Nhất Luân thì không thể
làm ra được một chuyện như vậy, khả
năng lớn nhất là gia đình chú hai làm!”
“Đương nhiên!” Giang Bắc Minh
gật đầu nói. “Từ trước tới nay, họ luôn
cho rằng nhà họ Thẩm họ có cơ hội
lấy được nên mới luôn hiếu thuận với
ông nội, vậy mà bây giờ, nhà họ Thầm
lại rơi vào tay em. Họ đã không hiếu
thuận với ông nội, mà ngược lại lại còn
động tay vào xí nghiệp. Sự thật là
những thứ họ không thề có được thì
họ sẽ phá hủy tất cà những thứ không
thể có được đó!”
Thầm Thanh Lan lúc này không
lên tiếng, thở phì phò tại chỗ.
Giang Bắc Minh cũng biết, tại giờ
phút này Thầm Thanh Lan thật sự
không thể vượt qua rào cản trong
lòng.
Sau khi tan làm, Gang Bắc Minh
lái xe, cùng Thầm Thanh Lan đến nhà
cũ của họ Thầm. Vì cả hai đều không
đem chân tướng sự việc nói ra, vì vậy,
sau khi đến nhà cũ của nhà họ Thầm,
Hà Tuyết Mai và Thầm Thanh Huyền
nhìn thấy Thầm Thanh Lan liền tỏ thái
độ không vui.
“Bố, đây không phải là đang
châm ngòi ly gián chứ!” Hà Tuyết Mai
hướng về ông cụ Thầm mà lớn tiếng:
“Nhìn xem, con bé mới làm Chủ tịch
hội đồng quản trị được vài ngày mà
công ty đã thành ra như thế này. Bố,
Internet bây giờ phát triển cố nào, con
vừa mới trên đường đến đây, nhưng
đã thấy trên Internet bây giờ đều đang
tràn ngập vụ việc bê bối của Tập đoàn
Thẩm Thị chúng ta, nếu thật sự cứ
tiếp tục như vậy, Tập đoàn Thầm Thị
của chúng ta sẽ phá sản vào một ngày
không xa đói ”
“Đúng vậy đó ông nội!” Thầm
Thanh Huyền lúc này cũng nói xen
vào: “Tập đoàn Thầm Thị chúng ta là
một công ty sản xuất thực phầm. Bây
giờ lại có vấn đề về an toàn thực
phẩm, thiếu chút nữa là đã khiến cho
vài
người suýt chết trong bệnh viện
rồi. Không nói tới những lời của cư dân
mạng, thì các ban, ngành liên quan
cũng sẽ không cho chúng ta tiếp tục
mờ công ty kinh doanh như vậy nữa!
Lúc đề cô ta lên làm Chủ tịch hội
đồng quản trị, cô ta vẫn còn dương
dương tự đắc, không ngờ lại rằng lại
vô dụng như vậy, một lúc đã biến
công ty thành bộ dạng ma quỷ như
vậy!”
Trần Nhất Luân bên cạnh cũng
cười khẩy: “Mặc dù cửa hàng trang
sức của chúng ta quản lý không tốt,
chỉ làm ăn thua lỗ. Nhưng hiện tại
Thầm Thanh Lan quản lý toàn bộ công
ty đã khiến cho cả công ty phải đóng
cửa. Thật sự là quá kém cỏi, Thẩm
Thanh Lan, đề tôi nói cho chị biết, nếu
công ty thật sự phá sản, cô
chị sẽ là tội nhân của cả dòng họ
Thẩm chúng tai ”
Trương Nhã nhịn không được liền
mờ miệng lớn tiếng nói: “Chuyện này
không liên quan gì đến Thanh Lan nhà
chúng tôi. Cảnh sát đã điều tra rõ ràng
có người cố tình hãm hại Thanh Lan
nhà chúng ta, hãm hại dòng họ Thầm
chúng ta!”
“Ái chà chà, chị còn biết là có
người cố tình hãm hại họ Thầm chúng
ta đấy?” Hà Tuyết Mai tức giận nói:
“Nếu đã có người cố tình hãm hại họ
Thẩm chúng ta, thì người đó nhằm vào
ai đây? Còn không phải là Thanh Lan
nhà mấy người. Nếu không phải
Thanh Lan nhà các người ra ngoài đắc
tội với người khác, thì sẽ có người
khác có hãm hại dòng họ Thầm chúng
ta sao?
Tôi nói này, Giang Bắc Minh cái
tên này cướp đơn đặt hàng của nhà họ
Tống, đắc tội với con gái nhà họ Lý, Lý
Hoa Hoa, khẳng định không phải là
chuyện tốt lành gì. Bây giờ, mấy người
cũng đã thấy, trả thù đến rồi? Nếu tôi
không đoán sai, điều này là do Lý Hoa
Hoa làm! Hừm, lúc đó tôi còn khen
ngợi Giang Bắc Minh vì đã đem lại sự
vẻ vang cho dòng họ nữa đấy. Hiện tại
thì tốt rồi, kiếm được cái gì? Lại kiếm
về được thêm một kẻ thù! Đúng là
thành công chưa có mà thất bại đã có
thừa.”
“Mấy người đều im miệng lại hết
cho tôi!” Ông nội Thầm đập bàn, tức
giận quát lớn: “Mỗi lần đến chỗ tôi đều
là cãi nhau. Mấy người không thấy
phiền phức, nhưng tôi thì nghe nhàm
chán quá rồi, muốn cãi nhau, mấy
người đều cút ra ngoài mà cãi nhau,
đừng ở đây quấy rầy tôi!”
“Bố!” Hà Tuyết Mai hướng về ông
cụ Thầm mà nói: “Không phải con
muốn cãi nhau, mà là một số người
quá bất tài, hại cả dòng họ Thầm của
chúng ta thành dáng vẻ như bây giờ!
Bố, cho dù hôm nay con có đắc tội tới
bố thì con cũng phải nói, chức Chủ
tịch hội đồng quản trị của Thầm
Thanh Lan, phải lập tức bãi bỏ, nếu
không, dòng họ Thầm của chúng ta sẽ
càng ngày càng tồi tệ!”
“Thím hai!” Giang Bắc Minh lúc
này mới mờ miệng nói: “Nếu Thanh
Lan thực sự bị cách chức, vậy ai sẽ
điều hành công việc kinh doanh của
dòng họ Thẩm? Để con gái Thầm
Thanh Huyền của thím làm sao? Nếu
đã như vậy, đối với thím mà nói, vụ
đầu độc lần này sẽ là chuyện tốt nhỉ?
Thím nói xem, tôi có nên nghi ngờ vụ
ngộ độc này là do thím cố tình gây ra
không?”
“Cậu nói cái gì?” Hà Tuyết Mai
đột nhiên hét lớn: “Đồ chó, cậu có biết
ăn nói không? Đây là chuyện kinh
doanh của dòng họ Thầm chúng tôi,
chúng tôi còn có cổ phần trong đó,
nếu như chuyện hạ độc là do chúng
tôi làm ra, đề nhà họ Thầm gặp phải
nguy cơ như vậy, đối với chúng tôi sẽ
không có tồn thất sao? Hơn nữa, bây
giờ cho dù Thanh Huyền có làm Chủ
tịch đi chăng nữa, cậu cho rằng Thanh
Thanh dễ dàng sao? Đã lên là phải thu
dọn một đống lộn xộn. Cậu cho rằng
gia đình chúng tôi bằng lòng sao?”
“Đúng vậy, đề lại cho tôi một
đống lộn xôn, tôi không muốn!” Thầm
Thanh Huyền tức giận nói.
Thầm Thanh Lan cười lạnh một
tiếng, nhìn Hà Tuyết Mai rồi nói: “Thím
hai, thím vẫn biết đây là chuyện kinh
doanh của nhà họ Thầm. Thím vẫn
biết mình đang sở hữu cồ phần trong
nhà họ Thầm. Thím cũng biết nhà họ
Thầm đang tạm thời đang gặp phải
khủng hoảng như vậy thì đối với thím
mà nói thì cũng sẽ có thiệt hại hay
sao?”
“Thầm Thanh Lan, ý cháu là gì?”
Hà Tuyết Mai nhìn Thầm Thanh Lan
hỏi.
“Đúng vậy, Thầm Thanh Lan, lời
chị nói như vậy là có ý gì?” Lúc này,
Trần Nhất Luân lớn tiếng nói: “Nghe
giọng điệu của chị thì chính là đang
nghỉ ngờ chúng tôi làm chuyện ra này?
Tôi nói cho chị biết, cơm có thể ăn bậy
nhưng lời thì không thề nói bừa. Đừng
có làm ra chuyện như vậy, nếu không
tự mình xử lý được thì đừng như chó
dại mà cắn linh tinh”.
“Đúng đấy!” Hà Tuyết Mai cũng
lớn tiếng nói: “Nếu cháu nghỉ ngờ
chúng tôi làm ra chuyện này, thì cháu
phải trưng ra chứng cứ, bằng không,
hôm nay cháu phải xin lỗi thím, quỳ
xuống xin lỗi thím. Đừng tường rằng
hiện tại cháu là Chủ tịch hội đồng
quản trị là tài giỏi hơn người. Đừng
quên, thím vẫn là thím hai của cháu,
còn là bề trên của cháu, thím không
muốn chịu oan ức như vậy! “