Chương 217: Anh hùng cái thế
Tiền Tuấn Duy nói xong, liền xông tới xé rách quần áo của Tề Bảo Nhi!
Tề Bảo Nhi chỉ mặc một bộ đồ ngủ, Tiền Tuấn Duy xé rất mạnh!
Trong phút chốc, một mảng lớn da trắng lộ ra!
“Xinh quá, đẹp quá!” Tiền Tuấn Duy liếm môi nói lớn.
Sau đó, anh ta vội vàng lột sạch quần áo của mình rồi đi về phía giường.
"Tề Bảo Nhi, để tôi nói cho cô biết một chuyện. Lần này muốn trách thì tự trách mình đi. Nếu không phải do cô cố chấp thì việc cũng không đến nước này!"
Nói xong, Tiền Tuấn Duy không thể nhịn được nữa, anh ta vồ lên trên người Tề Bảo Nhi, sau đó hôn tới tấp.
Tề Bảo Nhi không thể giãy dụa chút nào vì thân thể bị đè xuống, vặn vẹo người vcũng không có ích lợi gì, chỉ có thể tuyệt vọng hét lên, hy vọng hàng xóm có thể nghe thấy.
Tuy nhiên, điều đáng tiếc là chung cư này mới xây, hiệu quả cách âm cách nhiệt rất tốt, đến giờ khu chung cư này khá ít người sinh sống. Từ trước đến giờ không ai nghe thấy gì mà chạy đi cứu người cả!
Tiền Tuấn Duy nhìn thấy Tế Bảo Nhi không ngừng giãy dụa, nhưng không có tác dụng gì, lại càng ra sức, thậm chí còn bắt đầu hôn lên miệng Tề Bảo Nhi.
Nhưng, khi môi anh vừa chạm vào môi của Tề Bảo Nhi, Tề Bảo Nhi đột nhiên mở miệng và cắn chặt miệng của Tiền Tuấn Duy!
"A!"
Tiền Tuấn Duy bị đau, đột nhiên hét lớn.
"Tế Bảo Nhi, cô nhả ra cho tôi cô nhả ra cho tôi!” Tiền Tuấn Duy hét lớn, nhưng mỗi bị cắn nên không nói rõ được. Trong lúc không làm được gì, anh ta không còn cách nào khác ngoài đánh Tề Bảo Nhi tới tấp.
Những người giữ Tề Bảo Nhi thấy Tiền Tuấn Duy bị Tề Bảo Nhi cắn, vội vàng thả Tề Bảo Nhi, sau đó chạy tới kéo Tiền Tuấn Duy ra.
Nhưng mà, bọn họ không ngờ là vừa mới thả Tề Bảo Nhi ra, thì Tế Bảo Nhi đột nhiên công chân lại!
“Bốp!”
Đầu gối cô đã mạnh vào đũng quần của Tiền Tuấn Duy!
"A!"
Thể này còn đau hơn bị Tế Bảo Nhi cắn vào môi vì cô thúc rất mạnh Tiền Tuấn Duy bật khóc, người bắt đầu run lên.
"Tề Bảo Nhi, cô, cô, hôm nay ông đây sẽ giết!"
Tiền Tuấn Duy che đũng quần của mình, chỉ vào Tề Bảo Nhi vẻ mặt khổ sở, hắn thật không ngờ có nhiều người như vậy, mà lại bị một đứa con gái thúc chân vào đũng quần.
“Các anh em nhanh lên, ôm cô ta lại cho ông đây, hôm nay tôi sẽ giết cô ta!” Tiền Tuấn Duy rống to.
Tề Bảo Nhi chớp được cơ hội này, đột nhiên xoay người, vươn tay vào trong gối, lấy ra một cái kéo, sau đó hét lên với những người đàn ông còn lại. “Kẻ nào dám động tôi, tôi sẽ đâm chết kẻ đó!”
Tề Bảo Nhi vừa nói vừa che người mình bằng một chiếc chăn bông.
Hồ Khánh Linh cũng không hơn gì Tế Bảo Nhi, tuy chỉ có hai người đàn ông đối phó với cô, nhưng cô không có sức như Tề Bảo Nhi, sau khi bị đè lên sô pha, dù có giãy dụa cô vẫn không có cách nào thoát ra.
Khi nhìn thấy một trong hai người đàn ông nhanh chóng cởi bỏ quần áo của hắn và lao về phía cô, Hồ Khánh Linh đột nhiên nhắm mắt lại trong tuyệt vọng, nước mắt tự nhiên trào ra.
Cô ấy biết rằng cô ấy không thể tránh khỏi ngày hôm nay.
Tính cách của Hồ Khánh Linh là như vậy, cô ấy không mạnh mẽ như Tề Bảo Nhi, lại thường trầm lặng hơn, vì vậy, vào lúc này, đối mặt với tình huống như vậy, cô chỉ biết khóc!
“Bốp!”
Ngay lúc Hồ Khánh Linh đang tuyệt vọng, bởi vì hôm nay cô thực sự sẽ bị những người đàn ông này hủy hoại, thì đột nhiên, một tiếng động lớn truyền đến.
Cửa nhà bị đá văng ra, ngay lúc cửa bị đá ra, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện ở cửa.
"Anh Bắc Minh”
Khi nhìn thấy người tới là Giang Bắc Minh, trong lòng Hồ Khánh Linh cảm thấy vô cùng ấm áp.
Mỗi cô gái đều có giấc mơ được yêu anh hùng trong tâm trí, và vào lúc này, Giang Bắc Minh từ trên trời rơi xuống như một anh hùng nổi tiếng thế giới, ngay lập tức thổi bùng lên ngọn lửa hy vọng trong trái tim của Hồ Khánh Linh lúc này gần như tuyệt vọng. Lúc đó, trong mắt Hồ Khánh Linh nhìn thấy Giang Bắc Minh đẹp trai, cao ráo và ngay thẳng.
“Muốn chết sao!”
Giang Bắc Minh nhìn thấy cơ thể của Hồ Khánh Linh lõa lồ, và nhìn thấy hai người đàn ông khác bên cạnh Hồ Khánh Linh. Một người ôm Hồ Khánh Linh và người kia đang cởi quần áo của anh ta. Không cần phải đoán cũng biết chuyện gì đang xảy ra!
Sắc mặt u ám, Giang Bắc Minh nhanh chóng xông tới trước mặt hai người đàn ông kai, hai người còn chưa kịp phản ứng, Giang Bắc Minh đã nhanh chân đạp hai cái vào đáy quần của hai người đàn ông, lập tức, hai người kia đau đớn, người ưỡn lên, vẻ mặt tràn đầy đau đớn!
Giang Bắc Minh lại giơ chân lên đá, trong tích tắc đã đạp hai người ngã xuống đất.
“Anh Bắc Minh!”
Hồ Khánh Linh nhanh chóng đứng dậy khỏi sô pha, mặc kệ quần áo, chạy đến bên cạnh Giang Bắc Minh, nhào vào trong vòng tay của Giang Bắc Minh rồi bật khóc.