“Lúc trước khi tôi còn sống ở đây,
khi không có chuyện gì làm sẽ lên trên
núi cho mấy con chim nhỏ ăn. Thế
nên, chúng sẽ không sợ tôi.” Có lẽ đã
nhìn ra được nghỉ hoặc của Thẩm
Thanh Lan, Giang Bắc Minh cười nói
với cô.
“Hóa ra là như vậy, tôi còn đang
nghĩ sao đám chim nhỏ này lại lớn gan
như thế!” Thẩm Thanh Lan cười nói.
Mấy lời này của Giang Bắc Minh
cũng không phải dùng để lừa gạt
Thẩm Thanh Lan. Những con chim
nhỏ này, không phải do Giang Bắc
Minh dùng phương pháp huấn luyện
để thuần phục.
Chỉ là do trước đây anh thường
xuyên đến cho chúng ăn. Lâu dần
chúng sẽ quen, chỉ cần anh vừa đến,
thì thầm gọi vài tiếng, những con chim
nhỏ kia sẽ chủ động bay tới.
Lúc cho chim nhỏ ăn xong, mặt
trời cũng đã ngả dần về tây, có lẽ
chừng một lúc nữa thôi là trời sẽ tối.
Mà hành trình hai người của
Giang Bắc Minh và Thầm Thanh Lan
cũng đã tới hồi kết thúc. Hai người vừa
xuống núi, lập tức đi về phía cửa thôn.
Không nghĩ tới, hai người vừa đến
cửa thôn đã thấy rất nhiều thôn dân
đang đứng ở đó chờ đợi bọn họ.
“Bắc Minh, đây là cá hôm nay nhà
bác vừa bắt được, cháu mang một ít
về nhà mà ăn. Trong thành phố, khó
mua được loại cá tươi ngon tự nhiên
như thế này lắm.” Bác Trương vừa cười
vừa đưa một túi cá cho Giang Bắc
Minh.
“Bắc Minh, đây là cam nhà chúng
tôi trồng. Tôi sợ các cậu không mang
đi được, nên đã lấy cho cậu một túi rồi
đây này. Lần sau hai người còn muốn
ăn, cứ lái xe qua đây. Tôi lại gói thêm
cho.”
“Bắc Minh, đây là dưa chuột, cà
chua với cả ớt nhà bác trồng. Tất cả
đều là không bón phân cũng không
phun thuốc trừ sâu bao giờ, cháu
mang một ít về mà ăn. Sau này có thời
gian rảnh rỗi, nhớ về thôn chơi nhiều
một chút nhé.”
Những người dân của thôn này,
ấy vậy mà đều đến đây đề tặng đồ
cho Giang Bắc Minh.
Chính bản thân Giang Bắc Minh
cũng không biết bao giờ anh mới có
thể trở lại thôn thêm lần nữa. Nói
chung là từ khi còn nhỏ anh đã không
có người thân ở bên quan tâm chăm
sóc. Là tất cả người dân trong thôn
mỗi người mỗi nhà một bát cơm nuôi
anh đến ngày hôm nay.
Có thể nói, toàn bộ người dân
trong thôn này đều là người thân của
Giang Bắc Minh anh. Mà bọn họ, cũng
đều xem Giang Bắc Minh là con em
nhà mình.
“Cảm ơn, cảm ơn mọi người.”
Giang Bắc Minh khom lưng gửi lời cảm
ơn sâu sắc đến những người dân
trong thôn.
“Hừ!” Đúng lúc này, có một người
trong thôn hừ lạnh một tiếng, rất
không thích hợp với hoàn cảnh, nói:
“Tôi nói cho các người biết. Đừng
có đối xử tốt với cái tên sói mắt trắng
Giang Bắc Minh này như thế. Bây giờ
người ta đã đi ra ngoài, một năm này,
cũng được coi là người có tiền. Thế
nhưng, cậu ta đối xử với thôn chúng ta
thế nào?
Từ nhỏ đến lớn ăn của thôn
chúng ta, uống của thôn chúng ta.
Bây giờ ra ngoài được rồi, thì ở luôn
ngoài đó đi. Không có việc gì còn
chạy về thôn chúng ta đòi đồ này vật
kia. Thế nào? Chẳng lẽ cậu thật sự
xem người trong thôn là người nhà của
mình?”
“Vợ ông Vương này, cô nói thế là
thế nào?” Ông Trương nhìn người phụ
nữ này răn dạy một lúc, tức giận nói:
“Bắc Minh chính là con cháu của toàn
bộ thôn chúng ta. Đứa nhỏ này về
nhà, chúng ta cho ít đồ, không phải là
chuyện rất bình thường sao? Lại nói,
bây giờ cậu ta cũng đã khá giả rồi, có
phải cũng nên làm cho chúng ta chút
gì đó không? Dù sao thì năm đó cậu ta
cũng ăn cơm mà ở nhà chúng ta mà,
đúng không?”
“Ông coi người ta là con, chắc gì
người ta đã coi ông là ba!” Vợ ông
Vương không vui nói:
“Vẫn là câu nói kia, nếu là người
thôn chúng ta, sau khi ra ngoài làm ăn
có tiền rồi phải về làng, giúp đỡ người
dân trong thôn. Để cho mọi người
cùng hưởng phúc.
Nói sao thì nói, ăn cơm của thôn
ta bao năm như thế cũng phải biết
báo đáp. Nếu như lấy số cơm cậu ta
ăn bao năm kia cho chó ăn, có khi nó
còn biết đền ơn trông nhà cho chủ,
chứ chả như ai kia!”
“Vợ ông Vương, cô im ngay đi!”
Ông Trương tức giận quát lớn.
“Vợ ông Vương này, cô nói
chuyện khó nghe quá!”
“Người ta có tiền là chuyện của
người ta. Có thể tình cờ trở về thăm
nom chúng ta một chút như thế này
đã là tốt lắm rồi. Cô nói cứ như là
không có sự giúp đỡ của người ta,
thôn chúng ta không có cơm ăn áo
mặc ấy?”
“Tất cả im miệng ngay cho tôi!”
Vừa lúc đó, bí thư chi bộ trong thôn, Lý
Đại Phú đi đến. Sắc mặt ông âm trầm
đi tới trước mặt vợ ông Vương, lớn
tiếng nói.”Sao cô biết Bắc Minh không
cống hiến cho thôn ta?”
“Nếu như cậu ta có cống hiến, tại
sao tôi lại không biết?” Vợ ông Vương
cũng không chịu nhường nhịn nói:
“Quãng thời gian trước, không
phải chỉ có một cái cậu tên là Dương
Hoàng Việt chạy đến thôn mình cống
hiến, quyên góp thôi sao? Cậu ta
quyên góp một lần hơn ba tỷ. Giang
Bắc Minh, tự cậu suy nghĩ cho thật kỹ.
Cái cậu Dương Hoàng Việt kia,
không hề có một chút quan hệ nào với
người dân trong thôn ta. Thế mà người
ta còn quyên góp hơn ba tỷ. Còn cậu
thì sao? Có quyên góp cho thôn ta tí
nào không? Đấy, được tiếng là người
thôn mình, mà còn không bằng cả
người ngoài đó thôi!”
“Cô câm miệng!” Bí thư chỉ bộ
thôn Lý Đại Phú lớn tiếng quát vợ ông
Vương lần nữa: “Hơn ba trăm tỷ kia,
chính là do Bắc Minh quyên góp. Còn
cái cậu Dương Hoàng Việt, chính là
bạn thân của Bắc Minh. Bắc Minh
người ta là không muốn để cho mọi
người biết cậu ấy làm những chuyện
này. Thế cho nên mới để Dương
Hoàng Việt về đây quyên tiền. Đây
đều là những lời mà Dương Hoàng
Việt kín đáo nói với tôi lúc ăn cơm ở
nhà chúng tôi tối hôm ấy đấy!”
“Ai tin được chứ?” Vợ ông Vương
lại nói: “Cái chuyện vẻ vang như thế
mà lại không muốn đề cho người khác
biết? Giang Bắc Minh cậu ta là người
như vậy sao? Nếu đúng là tiền do cậu
ta quyên, có lẽ đã sớm khua chiêng gõ
trống ầm ầm báo cho mọi người biết
hết rồi.”
“Đúng là không thể nói lý!” Bí thư
chi bộ thôn Lý Đại Phú nghe được
những lời như vậy của vợ ông Vương
tức giận đến mức giậm chân.
Lúc này Giang Bắc Minh tiến lên,
vỗ vỗ vai Lý Đại Phú an ủi nói: “Chú Lý,
quên đi, không cần nói nữa chú ạ.”
Anh vừa nói xong, xe cũng vừa
đến. Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh
Lan mang theo mấy món đồ mà thôn
dân tặng nhanh chóng lên xe.
Nói đến chuyện quyên tiền bạc
trước đó, đúng là Giang Bắc Minh để
cho Dương Hoàng Việt về thôn quyên
tiền. Nói thế nào thì nói đây cũng là
nơi nuôi dưỡng anh nên người. Có
nhiều người thân như vậy, đương
nhiên lúc có tiền anh sẽ trở về quyên
góp.
Chẳng qua là Giang Bắc Minh
thực sự không muốn tiết lộ tên của
mình. Nguyên nhân rất đơn giản. Bởi
vì, nếu để người dân trong thôn biết
số tiền đó là do anh quyên góp, chắc
chắn họ sẽ không nhận.
Vì thế, Giang Bắc Minh mới quyết
định ần giấu thân phận của mình.
Thế nhưng anh không nghĩ tới,
chuyện ấy lại gây ra trận náo loạn như
ngày hôm nay.
Chẳng qua là, cho dù vợ ông
Vương có vô lý thế nào đi nữa, cũng
không thể chối bỏ chuyện người dân
trong thôn đã từng nuôi nấng anh. Thế
nên anh cũng sẽ không tính toán gì với
họ.
Thời gian trôi qua càng nhiều, anh
càng có cảm giác kí ức của mình lồng
vào kí ức của Gianq Bắc Minh. Có rất
nhiều lúc, anh còn cho rằng, bản thân
mình đã từng là Giang Bắc Minh của
trước kia.
Lúc hai người về đến biệt thự, lập
tức thấy được có một người đàn ông
cầm một bó hoa tươi lớn đang đứng
đó.
Bởi vì trong tay anh ta cầm bó
hoa tươi rất lớn, lại còn vô cùng đẹp
trai, thế nên có không ít người vây
xem.
“Bắc Minh, ra bờ sông với tôi chút
đi” Thẩm Thanh Lan lôi kéo Giang
Bắc Minh tay nói với anh như thế.
“Tôi giúp cô tránh được anh ta
ngày một ngày hai chứ không tránh
được mãi. Thật ra tôi cảm thấy, không
cần thiết phải trốn tránh. Có một số
việc, nếu không dứt khoát, sẽ thấy
phiền phức không ngừng. Dứt ra được
rồi, sau đó sẽ yên tĩnh hơn.” Giang Bắc
Minh khuyên nhủ Thẩm Thanh Lan.
Anh nhìn ra được sau khi Thầm
Thanh Lan nhìn thấy anh chàng vác
hoa kia, sắc mặt có chút thay đồi. Sau
đó, cô mới muốn Giang Bắc Minh đi
dạo với mình.