Chương 173: Xử phạt nặng cho tôi
“Các người đi vào dọn tất cả các
đồ trang sức trong tiệm của cậu ta đi
cho tôi, mặt khác, dán giấy niêm
phong, che toàn bộ phía trước cửa
hàng này!” Người đàn ông trung niên
lớn tiếng nói.
Ngay lúc tiếng nói của người đàn
ông vừa mới hạ xuống, giờ này phút
này, một chiếc xe taxi đứng ở cửa
tiệm, từ trên xe taxi có hai người đàn
ông trung niên bước xuống.
Trong đó một người là Mã Quốc
Chính, mà một người ở bên ngoài đi
đến cùng với Mã Quốc Chính, người
đàn ông mà Mã Quốc Chính luôn gọi
là Anh Chính.
Trong nháy mắt khi thấy người
đàn ông này, người phụ nữ trung niên
lập tức hét lên một tiếng, lúc này bà ta
vội vàng gọi kéo quần áo của người
đàn ông trung niên vẫn đang diễu võ
giương oai.
Người đàn ông trung niên kia nghỉ
ngờ quay đầu, cũng nhìn thấy người
đàn ông đang đi bên cạnh Mã Quốc
Chính, lập tức vẻ mặt thay đổi!
Bạn đang đọc tại truyen.one
“Hai người các người làm gì ở chỗ
này?” Người đàn ông đi bên cạnh Mã
Quốc Chính nhìn thấy người phụ nữ
trung niên và người đàn ông kia, lập
tức cau mày hỏi.
“Anh, anh rể, chúng em, chúng
em ở chỗ này chơi..” Người phụ nữ
trung niên có chút sợ hãi nói.
“Chơi?” Người đàn ông sững sờ,
nói: “Nói! Cuối cùng là xảy ra chuyện
gì!”
“Anh rề, chúng em, đúng là
chúng em ở chỗ này chơi.” Người phụ
nữ trung niên lập tức gật đầu, nói.
Thật ra, bà ta gọi người đàn ông kia,
không phải anh rể của bà ta, cũng
không phải là lãnh đạo của Sở Công
Thương nào đó, người đó chỉ là chồng
của bà ta mà thôi.
Bà ta biết tính cách anh rể mình
chính trực không thiên vị, làm quan
thanh liêm, cho nên gọi điện thoại bảo
anh rề tới giúp mình là tuyệt đối không
thể nào, cho nên liền gọi chồng của
mình tới giả danh, dù sao Giang Bắc
Minh cũng không biết dáng dấp thật
sự của Giám đốc Sở Công Thương ra
sao, nói không chừng tin tường chồng
mình chính là Giám đốc Sờ Công
Thương?
Đến lúc đó uy hiếp đe dọa hai
câu, Giang Bắc Minh sợ hãi đồng ý
mua đồ trang sức trong cửa hàng
trang sức nhà mình, tất cả mọi thứ đều
tốt rồi.
Thế nhưng không có nghĩ đến,
mắt thấy, lập tức sắp thành công thì
anh rề của mình, giám đốc chân chính
của Sờ Công Thương, thế mà đến rồi!
“Anh rể?” Giang Bắc Minh nghe
thấy người phụ nữ trung niên gọi
người đàn ông này là anh rề thì lập tức
sững sờ, nhưng mà phản ứng lại rất
nhanh, cười lạnh đi lên trước, nói: “Tôi
nói, anh rề của bà thật là nhiều, anh rể
này là Giám đốc Sð Công Thương,
như vậy anh rề vừa tới bây giờ là ai?”
“Bắc Minh.” Người đàn ông trung
niên nhìn về phía Giang Bắc Minh, nói:
“Người này là anh rể gì của em ấy?
Đây là chồng của em ấy, tôi mới là anh
rề chân chính của em ấy, đồng thời tôi
chính là Giám đốc Sở Công Thương,
tôi tên là Vương Văn Khải!”
Vương Văn Khải nghe được lời nói
của Giang Bắc Minh, vẻ mặt lập tức
thay đồi, giống như ý thức được điều
gì, vội vàng lớn tiếng quát lớn về phía
người phụ nữ trung niên và chồng của
bà ta: “Nói, các người ở chỗ này, đến
cùng là làm cái gì?”
“Anh rề, chúng em…”
“Giám đốc Khải, hay là cháu tôi
nói với chú đi.” Giang Bắc Minh nói,
không chút nào nhìn thấy lúc này
người phụ nữ trung niên đang liều
mạng nháy mắt chớp mắt với mình.
“Hai vị này hôm nay đến đây, là
tới đề giả mạo chú. Bà này đây đã tìm
cháu rất nhiều lần, mỗi lần tìm cháu
chỉ có một mục đích, hi vọng cháu
mua đồ trang sức trong xưởng sản
xuất Hoàng Kim của bà ấy, cháu
không đồng ý, bà ấy nói bà ấy có anh
rể làm ð trong Sở Công Thương,
chuyên môn phụ trách quản lý giấy
phép kinh doanh, nếu cháu không
mua đồ trang sức châu báu của bà ấy
thì giấy phép kinh doanh của cháu sẽ
luôn không được phê chuẩn.”
“Hôm nay, hai người này đi cùng
nhau, mà người đàn ông này giả mạo
thân phận của ông ở chỗ này của
cháu, sau đó dùng lý do cháu bán sản
phẩm giả phi pháp, muốn mang tất cả
sản phẩm trong tiệm của cháu đi, đi
tìm ban ngành liên quan giám định
thật giả, đương nhiên tôi biết bọn họ
không thể nào làm như vậy, mục đích
quan trọng của họ là muốn dùng cách
này đề đe dọa tôi, khiến cháu thấy sợ
hãi, từ đó đồng ý yêu cầu của bọn họ,
mua đồ trang sức trong xường sản
xuất Hoàng Kim nhà bọn họ!”
Nghe Giang Bắc Minh nói xong,
trong nháy mắt vẻ mặt Vương Văn
Khải lập tức trở nên khó coi.
“Được lắm!” Vương Văn Khải gào
thét một tiếng, nói: “Lâm Như Vân!
Trước đó mấy ngày em nói với anh thế
nào, không phải em nói, em chỉ phát
hiện nhà này có khả năng mua bán
trang sức giả, bảo anh tới tiến hành
điều tra bọn họ? Lúc đó anh có hỏi đi
hỏi lại em mấy lần, có phải là bọn họ
không mua đồ trang sức trong xường
sản xuất Hoàng Kim của em phải
không, nên em mới cố ý tố cáo bọn họ
ở trước mặt anh?
Lúc đó em nói như thế nào? Lúc
đó em vỗ ngực nói với anh, tuyệt đối
không có loại chuyện này! Bây giờ thì
thế nào? Không nghĩ tới thế mà bọn
em lại lợi dụng anh như vậy, lợi dụng
chức vụ của anh đề tạo thuận lợi cho
bọn em, đến chèn ép người khác. Lá
gan của bọn em thật sự rất lớn, thế mà
còn dám tới già mạo anh tới đây uy
hiếp đe dọa! Anh, bộ mặt của anh thật
sự bị hai người làm mất hết hoàn toàn
rồi!”
“Anh rể, thật xin lỗi, em, gần đây
tiếng tăm của xưởng sản xuất không
được tốt lắm, cho nên, cho nên mới…”
“Đừng gọi anh là anh rể!” Vương
Văn Khải lớn tiếng quát: “Ông đây
không có người thân như hai người!
Anh đã nói với qua với hai người không
biết bao nhiêu lần, anh là quan viên
chính phủ, thân phận của anh rất nhạy
cảm, hai người là người nhà của anh,
là người thân của anh thì càng phải là
tấm gương tốt, càng phải quản tốt
chính mình. Còn hai người thì sao?
Hả? Hai người làm như thế nào?
Anh không giúp hai người, hai người
liền dùng cách lừa dối của mình đề lừa
dối anh, biết anh căm ghét nhất người
khác bán hàng giả, em lại cố ý nói dối
trong tiệm của Bắc Minh bán hàng giả,
khiến cho anh tạm thời không cấp
giấy phép kinh doanh cho cậu ấy, đề
cho hai người đạt được mục đích! Hai
người, hai người thật sự là coi trời
bằng vung, cả gan làm loạn!”
“Vương Văn Khải anh, làm quan
cả một đời chưa từng lợi dụng chức vụ
và quan hệ của mình, từng vì mình mà
làm một việc, hôm nay có người lại
dùng chức vụ của anh, có quan hệ với
anh đến làm một việc tư!” Vương Văn
Khải lớn tiếng quát, nhìn về phía Mã
Quốc Chính, nói: “Cục Trường Chính,
cậu là Cục Trường của Cục công an,
tôi hỏi cậu, đối với loại hành vi của hai
người này, có phải đã đạt đến mức độ
phạm tội rồi phải không?”
“Phải!” Mã Quốc Chính nói: “Tội
danh của bà đây, tạm thời tôi vẫn chưa
rõ ràng lắm, nhưng ông đây giả danh
quan viên của quốc gia, điều này đã
nghiêm trọng làm trái với pháp luật
của nước ta, chúng ta có thể hoàn
toàn tiến hành bắt giữ đối với ông ta!”
“Vậy được!” Vương Văn Khải lớn
tiếng nói với Mã Quốc Chính: “Mã
Quốc Chính, nhìn xem quan hệ của
chúng ta tốt như vậy, hôm nay tôi yêu
cầu cậu giúp tôi một việc, mạnh mẽ xử
lý hai người bọn họ cho tôi, tiến hành
xử phạt theo cách nghiêm khắc nhất
cho tôi, nếu là xử từ một năm trờ lên
và ba năm trờ xuống, như vậy thì phán
ba năm cho tôi! Nếu xử từ ba năm trở
lên và mười năm tr xuống, như vậy
nhất định phải phán mười năm cho tôi!
Đối với loại hành vi này của bọn họ
tuyệt đối không thể khoan hồng, nhất
đinh phải trừng tri nghiêm khắc!”