Mục lục
Bác sĩ thiên tài – Giang Bắc Minh – Thẩm Thanh Lan (Full) – Nguồn: Noveltok
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 131: So tài một ván

“Được!

Giang Bắc Minh vừa nói ra mấy lời
này xong, tất cả những người ở đây
đều lập tức không hẹn mà cùng nhau
vỗ tay!

Đúng vậy, làm cái nghề bác sĩ này
là tuyệt đối không thể dung túng cho
việc qua loa đối với bệnh nhân, bời vì
dung túng cho một bác sĩ như thế, thì
sẽ càng có nhiều người bệnh hơn, tình
trạng bệnh tật cũng trở nên nghiêm

trọng hơn, tính mạng của con người
không được bảo vệ an toàn một chút
nào!

Cho phép các bác sĩ không có
tâm như vậy tiếp tục hành nghề, thì
chính là không chịu trách nhiệm với
người bệnh!

“Dương Tư Khôn, cái bảng hiệu
kia tự anh tháo xuống hay là đề tôi
tháo xuống giúp anh?” Giang Bắc
Minh lạnh lùng nhìn Dương Tư Khôn
hỏi.

Lúc này sắc mặt Dương Tư Khôn
đã tái mét, căm tức nhìn Giang Bắc
Minh, lớn tiếng nói: “Giang Bắc Minh,

tôi muốn đấu với anh một trận! Nếu
như tôi thắng, thì bảng hiệu kia anh

phải đề lại cho tôi, từ nay về sau tôi có
thề tiếp tục làm bác sĩ!”

“Anh cảm thấy, nếu như anh tiếp
tục làm bác sĩ, thì sẽ có người đến tìm
anh đề khám bệnh nữa sao?” Giang
Bắc Minh lạnh lùng hỏi.

“Cái này không cần anh quan
tâm!” Dương Tư Khôn lớn tiếng nói.
Mặc dù tại thành phố Lâm Hải này, sẽ
không còn ai đến tìm anh ta đề khám
bệnh nữa, nhưng mình có thể đi một
nơi khác đề mờ phòng khám tư nhân.
Nhưng mà, nếu như đã tuyên bố mình
vĩnh viễn không thề tiếp tục làm bác sĩ
nữa, thì như vậy cho dù đi tới đâu
cũng không thể làm bác sĩ được nữa!

Bởi vì, bây giờ mạng xã hội đang
phát triển như thế, nếu như có người
phát tán video mình tuyên bố bỏ nghề
y, thì cả Việt Nam này đều sẽ biết, thì
mình, sẽ không còn con đường sinh
tồn nào nữa!

Đương nhiên, quan trọng nhất là,
cái bảng hiệu Tế Thế Đường này,
chính là nhờ ngày xưa sư phụ của anh
ta chữa bệnh cho Đô đốc Hải quân
của triều nhà Nguyễn xong, được vị
Đô đốc Hài quân đó viết cho mấy chữ,
đó chính là một thứ vô cùng quý giá,
cho dù là không thể hành nghề y, thì
anh ta cũng phải giữ được cái bằng
hiệu này, không thề đề cho Giang Bắc

Minh lấy đi được!

“Có dám đấu với tôi một trận hay
không?” Dương Tư Khôn lại nhìn về
phía Giang Bắc Minh, lớn tiếng hỏi.

“Anh còn cái gì có thể lấy ra để
đấu với tôi?” Giang Bắc Minh vẫn lạnh

lùng như cũ.

“Tôi còn có phòng khám này!”
Dương Tư Khôn nói: “Nếu như tôi thua,
thì phòng khám này sẽ thuộc về anh!”

“Ó?” Lần này cuối cùng Giang
Bắc Minh cũng cảm thấy có hứng thú,
dạo này anh đang tìm một phòng
khám, không ngờ rằng chỉ trong nháy
mắt đã có một phòng khám đưa tới

trước mặt luôn rồi!

Cái phòng khám này của Dương
Tư Khôn có diện tích rất lớn, đồng thời
cũng vì Dương Tư Khôn thích ra vẻ ta
đây, cho nên phòng khám được trang
trí theo phong cách cổ kính, nhìn lướt
qua rất sang trọng, nếu Dương Tư
Khôn thật sự muốn mang phòng khám
này ra đề làm tiền đặt cược cho bản
thân, đề thua vào tay mình, thì mình
cũng bớt được thời gian, tiền bạc và
công sức đi trang trí.

“Có dám hay không?” Dương Tư
Khôn lại nói lớn với Giang Bắc Minh.

“Dám!” Giang Bắc Minh nói: “Đây

là anh nói đấy nhé. Nếu như anh thua,
thì cái phòng khám này sẽ thuộc về
tôi!”

“Được!” Dương Tư Khôn nói:
“Nhưng mà nếu như tôi thắng, thì cái
biển hiệu này của tôi, anh cũng không
được lấy đi, tôi có làm Bác sĩ được hay
không, cũng không liên quan gì đến
anh hết!”

“Được!” Giang Bắc Minh gật đầu,
nói: “Vậy thì bắt đầu đi, anh nói xem
chúng ta sẽ đấu như thế nào?”

“Chàng trai à, cậu nhất định phải
thắng Dương Tư Khôn đấy, nếu không,
sau này nó sẽ lại tiếp tục hại người
mất!”

“Đúng vậy, chàng trai, cậu nhất
định phải thắng đấy nhé, sau này
phòng khám này của cậu mà mở ra,
chúng tôi cảm thấy nhân phẩm của
cậu cũng không tồi, cậu tới đây làm
bác sĩ, chúng tôi cũng yên tâm hơn!”

“Chàng trai, cố lên, mau mau đuổi
Dương Tư Khôn ra khỏi hàng ngũ bác
sĩ đi!”

Nghe thấy những người bệnh
xung quanh ồn ào nói như vậy, trong
nháy mắt, sắc mặt Dương Tư Khôn trở
nên vô cùng khó coi, quả nhiên, bởi vì
chuyện lùm xùm vừa rồi, nên uy tín
của Dương Tư Khôn anh lập tức tụt
xuống âm vô cùng!

Tất cà các người ở đây, chống

mắt lên mà xem ông đây, ông đây
thắng rồi, sau này các người có đến
cầu xin đi nữa thì ông đây cũng sẽ
không chữa bệnh cho các người, mặc
xác các người!

“Giang Bắc Minh, chúng ta đấu
ba trận, hai trận thắng là thắng!”
Dương Tư Khôn nói với Giang Bắc
Minh: “Chúng ta sẽ chọn ra ba người
trong số các bệnh nhân ở đây, sau đó
bắt đầu chần bệnh và đưa ra phương
pháp trị liệu cho họ, ai chẩn đoán
bệnh chính xác nhất, có cách trị liệu
nhanh nhất, hiệu quà nhất, thì đó
chính là người thắng!”

“Không thành vấn đề!” Giang Bắc

Minh gật gật đầu nói: “Bắt đầu đi!”

“Được!” Dương Tư Khôn cười lạnh
một tiếng, sau đó chỉ định một người
trong số các bệnh nhân: “Ông bước ra
đây!”

“Tôi không đi!” Người bệnh kia
lập tức lắc đầu nói: “Tôi không dám đề
anh trị bệnh cho tôi…”

“Vậy thì bà đi!” Dương Tư Khôn lại
chỉ định một người bệnh khác nói.

“Tôi, tôi cũng không đâu, lố như
anh kê sai đơn thuốc cho tôi, khiến
cho bệnh của tôi nặng hơn nữa thì
phải làm sao đây?”

“.” Dương Tư Khôn bây giờ rất
muốn chửi bậy một câu, con mẹ nó,
như thế này thì còn đấu kiều gì nữa?
Đấu bằng niềm tin à?

Giang Bắc Minh ngồi ð một bàn
chẩn đoán bệnh khác bên cạnh, khẽ
cười cười, nói với nhóm bệnh nhân kia:
“Không sao cả, mọi người cứ yên tâm
để cho Dương Tư Khôn chần đoán
bệnh đi, lần này anh ta chỉ chần bệnh
mà thôi, sau đó mới đưa ra phương
pháp trị liệu cho mọi người. Phương
pháp trị liệu đó rốt cuộc có đúng hay
không, anh ta chẩn đoán bệnh có
đúng hay không, tôi và anh ta đều sẽ
đưa ra kết quả tương đối, rồi chọn một
phương pháp hữu hiệu nhất đề chữa

bệnh cho mọi người!”

Nghe thấy Giang Bắc Minh nói
như vậy, những người bị bệnh này mới
yên lòng hơn.

Trong số đó có một bệnh nhân, đi
tới trước mặt Dương Tư Khôn, nói:
“Vậy, bác sĩ Khôn, anh xem bệnh cho
tôi xem”

“Ngồi xuống!” Lúc này tâm trạng
của Dương Tư Khôn vô cùng không
tốt, nhìn về phía người bệnh gào một
câu!

Người bệnh này tuổi đã khá cao,
nhìn có vẻ như đã khoảng tầm hơn
sáu mươi tuổi, bị Dương Tư Khôn quát
vào mặt như thế thì giật nảy mình,

thân thể hơi lung lay, suýt nữa đã ngã
lăn ra đất.

Vẻ mặt Dương Tư Khôn u ám,
nhìn về phía Giang Bắc Minh hỏi:
“Giang Bắc Minh, người bệnh này có
được không!”

“Được chứ!” Giang Bắc Minh gật
nhẹ đầu nói.

“Vậy thì tốt, bây giờ tôi bắt đầu
chần bệnh cho ông ấy!” Dương Tư
Khôn gật đầu đáp, sau đó vươn tay,
đặt lên cồ tay của ông lão, bắt đầu bắt
mạch.

Xem mạch xong, Dương Tư Khôn
lại bảo ông ta lè lưỡi ra nhìn một lát, rồi

nhìn hai mắt ông lão một chút, sau đó

gật đầu một cái: “Rồi, tôi đã biết ông
lão này bị bệnh gì, Giang Bắc Minh,
anh xem đi!”

“Không cần, tôi chần đoán được
rồi” Giang Bắc Minh đưa ra một tờ
giấy, phe phầy trước mặt Dương Tư
Khôn, nói: “Bệnh của ông lão này, tôi
đã viết toàn bộ lên tờ giấy này rồi!”

“Anh.. Sắc mặt Dương Tư Khôn
thay đồi, nói: “Anh đã chần đoán được
rồi? Tôi nói cho anh biết, Giang Bắc
Minh, hai chúng ta đang đấu với nhau,
tốt nhất là anh nên đề ý một chút, nếu
như bị thua, thì tôi sẽ không nề mặt
đâu!”

“Không cần, anh viết hết những
chẩn đoán vừa nãy của anh ra đi,
chúng ta so sánh thử xem, thì sẽ biết
ngay ai thắng ai thua thôi!” Giang Bắc
Minh nói: “À đúng rồi, còn cả phương
pháp trị liệu nữa, cũng viết hết cả ra
đi, so sánh một lần lấy kết quả luôn!”

“Được!” Dương Tư Khôn độc ác
nhìn Giang Bắc Minh một cái, sau đó
bèn bắt đầu viết sột soạt.

“Ôi, chàng trai này đúng là lợi hại,
chưa tiếp xúc với người bệnh mà đã
có thề chần đoán được bệnh rồi, thần
kì quá!”

“Cái này chưa thề nói là tốt hay
không tốt được, mặc dù tốc độ chần
bệnh rất nhanh, nhưng mà không biết

là đã chính xác hay chưa!”

“Tôi chưa cần biết là có đúng hay
không, chỉ bằng thế này thôi, chàng
trai này đã giỏi hơn Dương Tư Khôn
rồi! Giỏi hơn nhiều là đằng khác!”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK