Chương 142: Là người sẽ luôn mềm lòng
“Chồng của Tổng giám đốc
Lan, có y thuật vô cùng cao siêu,
sau khi xông vào trong phòng cấp
cứu, cậu ta chỉ mất mấy tiếng đồng
hồ, đã có thể cứu sống những
bệnh nhân vốn đã tắt thờ, kéo họ
trờ về từ cõi chết, còn bản thân cậu
ấy, từ một chàng trai mới ngoài hai
mươi tuổi đầu đã nhanh chóng trờ
thành ông lão ngoài tám chục
tuổi.. Về điểm này, cho dù mọi
người có tin hay không, thì sự thật
chính là như vậy. Chúng ta có thề
tường tượng ra cậu ấy đã phải
đánh đồi bao nhiêu khi cấp cứu
cho những bệnh đã tắt thờ này
không?”
“Cậu ấy vô cùng kiệt sức, lúc
đi ra, ngay đến cả cửa phòng cấp
cứu cậu ấy cũng không mờ ra nổi,
thế nhưng lúc chúng tôi đưa cậu
ấy vào trong phòng bệnh nghỉ
ngơi, cậu ấy không nghỉ ngơi ngay
mà còn đưa cho chúng tôi một đơn
thuốc, đề chúng tôi sắc thuốc lên
rồi đưa cho bệnh nhân uống, cũng
chính nhờ đơn thuốc này phát huy
tác dụng mới khiến cho việc cấp
cứu của chúng tôi diễn ra thuận lợi
như vậy, giúp cho tất cả bệnh nhân
đều qua khỏi cơn nguy kịch, giúp
cho công việc cấp cứu của chúng
tôi chỉ tiến hành vỏn vẹn trong thời
gian ba tiếng đồng hồ!”
“Người nhà của bệnh nhân à,
tôi không hề nói tốt gì cho tập
đoàn Thầm Thị, mà hôm nay với
cương vị là người ngoài cuộc, tôi
thật sự bị làm cho cảm động sau
khi nhìn thấy chồng của Thẩm
Thanh Lan đánh đồi nhiều đến thế
nào đề cứu những người bệnh này.
Nói thật lòng thì cho dù là ở trên
mạng internet hay trên tivi, trên
báo, kể cả là ở trong bệnh viện, tôi
cũng đều nhìn thấy những sự việc
kiều này quá nhiều quá nhiều rồi.
Nếu như bốn bệnh nhân này
tử vong thật, đối với tập đoàn
Thẩm Thị mà nói, tồn thất không
lớn như mọi người tường tượng
đâu, nếu như họ đồng ý bồi thường
thật, vậy thì ba tỷ rưỡi, bảy tỷ, mười
bảy tỷ rưỡi, hay kể cà là ba mươi
năm tỷ cũng chỉ là một con số nhỏ
đối với họ. Nhưng họ lại không lựa
chọn cách làm như vậy, mà họ
chọn cách cứu sống tất cà bệnh
nhân bằng bất cứ giá nào.
“Có thể mọi người đã từng
nghe đến câu này ở nhiều nơi, thế
nhưng đã thật sự làm được chưa?
Tôi nghĩ chắc cũng chỉ có Tổng
giám đốc Thầm Thanh Lan của tập
đoàn Thẩm Thị và chồng của cô ấy
làm được thôi nhỉ?”
Trương Kiệt cất lớn tiếng nói
với tất cả mọi người đang có mặt ở
đây: “Được rồi, người nhà của bệnh
nhân, lời cần nói tôi đã nói xong rồi,
tôi nói những điều này không hề có
ý gì, chỉ là hôm nay bản thân tôi
thấy cảm động, vì vậy không kìm
lòng được nên muốn nói ra những
điều này, chỉ là muốn chia sẻ với
mọi người một chút mà thôi, tiếp
theo đây, người nhà của các vị cần
tiếp tục ð trong phòng chăm sóc
đặc biệt để quan sát mấy ngày,
nếu như không có vấn đề gì khác
thì sẽ chuyền qua phòng bệnh
bình thường, xin mọi người hãy yên
tâm, về chỉ phí điều trị…”
“Về chi phí điều trị, tập đoàn
Thẩm Thị chúng tôi sẽ chỉ trà toàn
bộ!” Chính vào lúc này, Thẩm
Thanh Lan đã bước tới, nói với tất
cả người nhà của bệnh nhân đang
có mặt tại đây: “Các vị là người nhà
của bệnh nhân, một lần nữa tôi xin
phép được nói lời xin lỗi tới tất cả
mọi người về chuyện lần này, tiếp
sau đây công ty chúng tôi sẽ chỉ
trả tất cà mọi chi phí nằm viện cho
người nhà của các vị khi điều trị ở
trong bệnh viện, dĩ nhiên nếu đã
nói đến đây rồi, vậy thì cho dù là gờ
miệng hay là lời hay ý phải tôi cũng
xin phép được nói ra trước.”
“Bốn bệnh nhân đó sau này
cho dù có thề bình an vô sự xuất
viện hay không hay là xảy ra
chuyện ngoài ý muốn thì ngoài chỉ
phí điều trị tại bệnh viện ra, chúng
tôi còn có một khoản bồi thường
nhất định!” Thẩm Thanh Lan dõng
dạc nói: “Ngay bây giờ tôi sẽ bồi
thường cho mỗi bệnh nhân mười
bảy tỷ rưỡi, coi như là bồi thường
tồn thất đã gây ra cho mọi người vì
sản phẩm lần này của chúng tôi.
Nếu có bệnh nhân nào do xảy ra
chuyện ngoài ý muốn không có
cách nào đề ra viện hoặc sau này
không có khả năng làm việc thì
chúng tôi sẽ bồi thường nhiều
hơn.”
Nói xong, Thầm Thanh Lan lấy
ra bốn tấm séc trị giá mười bảy tỷ
rưỡi, lần lượt đưa cho người nhà
của bốn bệnh nhân.
“Xin lỗi mọi người, do sự cố từ
phía công ty đã khiến cho người
nhà của các vị gặp phải tai họa
như vậy!” Sau khi đưa tấm séc
xong, Thầm Thanh Lan lại một lần
nữa cúi người khom lưng trước mặt
mọi người.
Nghe được những lời của
Trương Kiệt, nghe được những lời
của Thẩm Thanh Lan, lúc này, tất
cả người nhà bệnh nhân trong tay
đang cầm tấm séc trị giá mười bảy
tỳ rưỡi mà Thầm Thanh Lan đưa
đều im lặng.
Từ lúc người nhà của họ xảy ra
chuyện cho đến giờ, đã gần hai
mươi tiếng đồng hồ trôi qua rồi,
tâm trạng của họ cũng không kích
động nhiều như ban đầu nữa.
Là con người ai cũng mềm
lòng, dù cho tới cuối cùng kết quả
có thế nào, thế nhưng, cách mà tập
đoàn Thầm Thị xử lý chuyện này,
quả thật là hết sức chân thành,
khiến cho mọi người thực sự là
không thề bắt bẻ được điềm nào.
Giống như lời mà Trương Kiệt
đã nói đó, căn cứ theo luật pháp
của nhà nước Việt Nam, nếu như
chết người thật, ba tỷ rưỡi, bảy tỷ là
đủ rồi, còn bọn họ thân là người
nhà của bệnh nhân, cho dù có đau
khổ, thế nhưng kết quả cũng chỉ có
thể như vậy, cũng không có cách
nào thay đồi hay tranh luận thêm
gì được.
Tuy nhiên, Thầm Thanh Lan
chỉ bồi thường thôi đã đưa tận
mười bảy tỳ rưỡi, đồng thời còn nói
chì là bồi thường tạm thời, là bồi
thường đề cho bệnh nhân có thể
khỏe mạnh xuất viện. Nếu như
bệnh nhân không đủ sức khỏe đề
ra viện, vậy thì sẽ còn có khoản bồi
thường khác.
Điều này khiến trong lòng
người nhà của bệnh nhân lại một
lần nữa cảm nhận được thành ý
của Thẩm Thanh Lan của tập đoàn
Thẩm Thị.
“Tổng giám đốc Lan, cậu
thanh niên đó, có thật, có thật là
chồng của cô không?” Chính vào
lúc này, một người trong số người
nhà của bệnh nhân khẽ cất tiếng
hỏi.
“Đúng vậy!” Thầm Thanh Lan
gật gật đầu, nói: “Hiện giờ anh ấy
đang nghỉ ngơi ð trong phòng
bệnh.”
Nói thật lòng, nếu như bác sĩ
cấp cứu cho bệnh nhân không
phải là chồng của Thẩm Thanh
Lan, thì chuyện này vẫn không đến
mức khiến cho mọi người cảm
động đến vậy, thế nhưng là chồng
của Thẩm Thanh Lan, chỉ điểm này
thôi đã đủ nhìn ra rồi, tập đoàn
Thầm Thị, Thầm Thanh Lan và
chồng của cô thật sự thật sự đã
suy nghĩ cho tính mạng người nhà
của họ.
“Tồng giám đốc Lan.” Lại một
người trong số người nhà của bệnh
nhân đứng ra, nói với Thầm Thanh
Lan: “Nếu cố đã bồi thường cho
chúng tôi rồi, lại còn xin lỗi chúng
tôi nữa, vậy thì bây giờ tôi cũng xin
lỗi cô. Tôi xin lỗi vì lúc trước đó đã
mắng cô, nói với cô nhiều lời khó
nghe như vậy, trước đó tôi còn ra
tay đánh chồng của cô nữa, xin
lôi!”
“Đúng vậy, Tổng giám đốc
Lan, xin lỗi, trước đó tâm trạng của
chúng tôi quá kích động, nói nhiều
lời khó nghe, hy vọng cô đừng đề
bụng.”
“Tổng giám đốc Lan, thật là
ngại quá!”
Lúc nghe thấy người nhà của
bệnh nhân nói xin lỗi mình, cổ
họng của Thầm Thanh Lan đột
nhiên thấy nghẹn ngào.
Ban đầu tâm trạng của người
nhà bệnh nhân khiến cho cô cảm
thấy khó mà trấn an được họ,
không ngờ, cứ như vậy lại đã trấn
an toàn bộ rồi, bọn họ còn nói lời
xin lỗi với cô nữa.
Cô biết, tất cả những điều này
đều là nhờ vào công lao của Giang
Bắc Minh!
Nếu như không có sự góp sức
của Giang Bắc Minh, chuyện ngày
hôm nay chắc chắn sẽ không thể
qua đi một cách dễ dàng như vậy!