Giang Bắc Minh cũng không có thời gian tranh luận với vị
bác sĩ này, cho dù lúc đầu anh không cản đường gì anh ta,
thế nhưng vẫn cam chịu lùi lại mấy bước.
“Đây là một vị khách hàng của công ty” Thẩm Thanh Lan
nói với Giang Bắc Minh: “Anh ta là người Mỹ, vì công ty của
anh ta có hợp đồng với tập đoàn nhà họ Thẩm nên mới bay
đến đây để xem xét và điều tra thêm. Không ngờ vào buổi
chiều hôm nay, khi tôi đang nói chuyện với vị khách hàng này
thì anh ta đột nhiên ngã xuống đất, co giật rồi sùi bọt mép,
thậm chí không nói được lời nào nên tôi đã gọi điện ngay và
đưa anh ta đến bệnh viện”
“Người nhà bệnh nhân là ai?” Lúc này, bác sĩ vừa cầm hồ
sơ vừa hét lớn.
“Bác sĩ, người nhà bệnh nhân không có ở đây” Thẩm
Thanh Lan nghe thấy thì lập tức bước tới: “Bệnh nhân này là
người Mỹ đến Việt Nam một mình, anh ta không mang theo
bất kỳ người nào, ngay cả trợ lý riêng cũng không có”
“Ý cô là bệnh nhân không có người nhà ở đây sao?” Bác
sĩ đột nhiên nhíu mày hỏi.
“Vâng!” Thẩm Thanh Lan trả lời: “Tôi có thể ký tên, nếu
xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Quý ông tên Tony này là một người sống theo chủ nghĩa
tự do, tuy rằng sản nghiệp kinh doanh của gia đình rất lớn
nhưng anh ta luôn đi một mình, dù là công tác trong nước
hay thậm chí là ra nước ngoài.
Anh ta nói rằng chỉ có như vậy mới khiến bản thân cảm
thấy tự do và thoải mái, mặc dù một mình mang hành lý rất
mệt, làm gì cũng bất tiện hơn so với việc có trợ lý đi bên cạnh,
thế nhưng anh ta lại cảm thấy rất vui vẻ.
Chỉ có điều, mọi người không ngờ được anh ta lại gặp
phải chuyện như vậy trong chuyến du lịch một mình đến Việt
Nam lần này, dẫn đến việc không có người nhà ở bên cạnh để
có thể ký tên làm thủ tục nhập viện.
“Cô ký sao? Cô là ai? Có quan hệ gì với bệnh nhân?” Bác
Sĩ cau mày hỏi.
“Anh Tony này là khách hàng của tôi, tôi là Thẩm Thanh
Lan” Thẩm Thanh Lan trả lời.
“Không được đâu!” Bác sĩ đột nhiên đóng tập tài liệu trên
tay lại rồi nói: “Bệnh nhân đang trong tình trạng cấp cứu, tính
mạng có thể bị nguy hiểm bất cứ lúc nào, cho nên chúng tôi
phải điều trị và cấp cứu bệnh nhân bằng phương pháp phẩu
thuật. Theo quy định của bệnh viện, trước khi cấp cứu cho
bệnh nhân thì người nhà phải có mặt để ký tên trực tiếp.
Bằng không, nếu có chuyện gì xảy ra thì chúng tôi không thể
gánh nổi trách nhiệm này!”
“Nhưng mà người nhà của anh Tony hiện đang ở nước
ngoài, dù có vội vã chạy tới thì ngày mai họ mới đến đây
được. Liệu anh Tony có thể sống sót đến ngày mai không?”
Thẩm Thanh Lan lo lắng hỏi.
“Không thể nào!” Bác sĩ nói lớn: “Tôi nghỉ ngờ rắng tính
mạng của anh này chỉ có thể kéo dài thêm một tiếng đồng
hồ. Nếu quá thời gian đó thì anh ta sẽ chết”
“Tôi phải làm gì đây? Bác sĩ, để tôi ký đi, tôi cũng sẽ ký
vào giấy chịu trách nhiệm. Tôi sẽ nhận lấy mọi trách nhiệm và
rủi ro phát sinh từ ca mổ” Thẩm Thanh Lan nói với bác sĩ.
Tony là một khách hàng lớn, nếu có chuyện gì xảy ra thì
đơn hàng giữa hai bên chắc chắn sẽ bị hủy bỏ, điều này sẽ
ảnh hưởng đến các đơn hàng khác của tập đoàn nhà họ
Thẩm.
Hơn nữa, Tony còn là CEO của công ty phía đối tác, nếu
anh ta gặp phải chuyện không hay thì không chỉ đơn đặt
hàng bị hủy bỏ, mà gia tộc của anh ta nhất định sẽ không để
yên chuyện này đâu, tập đoàn nhà họ Thẩm sẽ phải đối mặt
với nhiều rắc rối lớn.
Vì vậy, bất luận như thế nào thì Thẩm Thanh Lan phải tìm
mọi cách để cứu sống Tony!
Dù Tony có thể được cứu hay không thì cô cũng phải làm
điều gì đó, ít ra còn có bằng chứng cho thấy cô đã cố gảng
hết sức rồi!
“Cho dù cô có ký vào thư trách nhiệm rủi ro, nhưng chúng
tôi cũng sẽ không phẫu thuật cho anh ta” Bác sĩ cố chấp lắc đầu.
€ó một vài chuyện mà anh ta không thể nói ra trước mặt
nhiều người như vậy. Tony vốn dĩ không phải là người Việt
Nam, cho nên nếu có chuyện gì xảy ra thì bệnh viện sẽ phải
đối mặt với rất nhiều rắc rối, dù sao thì chữa bệnh cho người
nước ngoài cũng phiền phức hơn nhiều so với chữa bệnh cho
người trong nước.
Vì vậy, nếu không có chữ ký của người nhà thì anh ta sẽ
không cấp cứu cho bệnh nhân.
Thà không làm gì cả mà tránh được sai sót không đáng
có!
“Được rồi, dù sao thì bệnh viện của chúng tôi cũng sẽ
không cứu anh Tony này. Nếu cô muốn cứu người thì chuyển
bệnh nhân đến bệnh viện khác đi!” Sau đó, bác sĩ xoay người
chuẩn bị rời khỏi.
Bởi vì tại đây xảy ra cãi vã nên nhiều người bắt đầu tò mò
dừng lại để đứng xem chuyện gì đang xảy ra.
Đám người này nghe thấy vị bác sĩ kia nói những lời như
vậy thì họ lập tức bàn tán xôn xao.
“Cái loại bác sĩ gì vậy? Thấy chết mà không cứu sao? Quá
đáng!”
“Người nhà bệnh nhân phải ký là đúng rồi, nhưng bây giờ
họ đang ở nước ngoài. Không lẽ bắt họ đến để nhặt xác hả?”
“Loại bác sĩ này không có y đức gì cả. Tôi nghĩ bây giờ
người nước ngoài đó đang trong trạng thái nguy kịch. Nếu
không nhanh chóng cứu chữ thì anh ta sẽ chết đó. Đến lúc
nào rồi mà còn quan tâm đến những thủ tục này!”
“Các người thì biết cái gì?” Nghe thấy những lời bình luận
và buộc tội từ người khác thì vị bác sĩ kia đột nhiên hét lên:
*Không có chữ ký của gia đình hả? Được thôi, nếu chúng tôi
gặp vấn đề trong việc cứu người thì ai sẽ chịu trách nhiệm
đây? Mấy người sẽ giúp chúng tôi gánh chịu hậu quả sao?
Nếu người kia chết, bệnh viện truy cứu xuống thì tôi sẽ mất đi
công việc của mình! Mấy người chỉ nghĩ đến tính mạng của
bệnh nhân thôi, đã bao giờ các người tự hỏi tôi nên làm gì
nếu mất việc chưa?”
“Công việc của anh hay tính mạng của bệnh nhân quan
trọng hơn?” Lúc này, Giang Bắc Minh tức giận bước tới.
Anh đã gặp vị bác sĩ này tổng cộng hai lần, lần nào đối
mặt với bệnh nhân đang trong tình trạng nguy hiểm thì anh ta
cũng đều tự hỏi liệu bản thân anh ta có phải chịu trách nhiệm
hay không!
Đúng vậy! Trong tình hình căng thẳng của giới y học hiện
nay, mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân không được tốt
cho lắm thì mọi người cần chú ý đến hai từ “trách nhiệm” này!
Tuy nhiên, khi đối mặt với tình trạng nguy kịch của bệnh
nhân, điều đầu tiên mà bác sĩ cần quan tâm là tính mạng
bệnh nhân có an toàn hay không!
Trong ngành y, mọi người không thể làm việc theo tiêu
chí “thà không làm gì cả mà tránh được sai sót không đáng
có” được!
“Đối với tôi, công việc của tôi quan trọng hơn!” Bác sĩ hét
lên: “Nếu tôi mất việc thì vợ con tôi ăn cái gì, uống cái gì hả?”
“Nhưng nếu người này chết thì gia đình của anh ta sẽ mất
đi một người, mẹ anh ta thì mất con trai, con của anh ta thì
mất ba. Thế mà anh dám nói công việc của mình quan trọng
hơn tính mạng của một con người sao?” Giang Bắc Minh lạnh
lùng nói.
“Tôi không muốn nói nhiều với anh!” Bác sĩ hét lớn: “Mau
cút ra ngoài. Đừng để bệnh nhân chết trong bệnh viện của
chúng tôi! Chuyển bệnh nhân đến bệnh viện khác đi, nếu chết
thì phải chết ở ngoài khu vực này, đừng để bệnh viện chúng
tôi chịu trách nhiệm cho việc này!”