Chương 174: Mua xe
“Được!” Mã Quốc Chính gật đầu,
sau đó ông ta rút điện thoại của mình
ra, nhấn vào màn hình và gọi một cuộc
điện thoại.
Chẳng bao lâu sau thì có Cảnh
sát từ Cục cảnh sát ở khu vực lân cận
được cử đến đây đề bắt giữ đôi vợ
chồng này, đồng thời, tất cả những
người thanh niên đi cùng bọn họ kia
cũng bị bắt lại hết.
Lúc này, sắc mặt của Vương Văn
Khải vẫn vô cùng khó coi, ông ta rút
lấy một điếu thuốc từ trong túi áo ra,
sau khi kìm mình lại, hút vài hơi thì mới
coi như là bình tĩnh được một chút.
“Bắc Minh.” Vương Văn Khải nhìn
về phía Giang Bắc Minh rồi nói: “Hôm
nay, tôi muốn xin lỗi cậu, xin lỗi cậu về
hai chuyện, chuyện thứ nhất chính là
vấn đề về giấy phép kinh doanh của
cửa hàng trang sức của cậu, tôi tin vào
lời của em vợ mình và đã thực sự nghĩ
rằng bên trong cửa hàng của cậu có
bán hàng giả, cho nên mới kéo dài và
trì hoãn thời gian giải quyết giấy phép
kinh doanh của các cậu, tôi xin lỗi, quả
thực là vô cùng xin lỗi cậu.
Chuyện thứ hai là hôm nay, lúc
cậu ở trong nhà của tôi, tôi đã nói rất
nhiều lời không dễ nghe với cậu, vậy
mà cậu không hề tức giận một chút
nào, ngược lại, trước khi rời đi, cậu còn
dặn đi dặn lại Quốc Chính, bảo ông ta
phải giúp tôi trị bệnh đau đầu, nói thật
thì tôi cũng đã sống đến năm mươi
năm rồi, nhưng chí khí lại chẳng đạt
được bằng một phần mười của người
trẻ tuổi như cậu, quả thực là tôi cảm
thấy hết sức xấu hồ, xin lỗi cậu, thực
sự vô cùng xin lỗi cậu!”
“Giám đốc Khải.” Giang Bắc Minh
cười nói: “Chú không phải nói những
lời này nữa đâu, bệnh đau đầu của
chú đã khỏi, vậy là được rồi!”
Lúc này, Giang Bắc Minh cũng có
một loại cảm giác tựa như đã đầy
được đám mây đen đi và sau đó anh
ta lại nhìn thấy ánh mặt trời, những
khúc mắc và hoài nghi ð trong lòng
anh ta đã được giải quyết hết, không
ngờ rằng, hôm nay, Mã Quốc Chính lại
đưa mình đến trị bệnh cho người đàn
ông trung niên này, vậy mà chính là
Giám đốc của Sở công thương, lại có
thể là Vương Văn Khải, anh rề của
người phụ nữ trung niên kia!
Thật ra thì đôi khi, có một số
chuyện xảy ra, chính là vừa đúng lúc
như thế này!
Anh nói xem, nếu như hôm nay,
khi ở trong nhà của Vương Văn Khải,
Vương Văn Khải thực sự lựa chọn tin
tường Giang Bắc Minh, vậy thì kết quả
sẽ như thế nào?
Lúc người phụ nữ trung niên và
chồng của bà ta diễn kịch ở đây, chắc
chắn một điều là Vương Văn Khải
không hề hay biết, ông ta cũng sẽ
không qua đây, đến lúc đó, mọi
chuyện nên kết thúc như thế nào, đến
bản thân Giang Bắc Minh cũng không
biết.
Chính vì khi đó, Vương Văn Khải
không tin, mà lúc đấy, bản thân mình
cũng không so đo với những hiểm
khích trước đây, khi sắp rời đi, anh còn
đưa phương pháp giải quyết nói cho
Mã Quốc Chính, vậy nên, Mã Quốc
Chính đã dựa theo tất cả phương
pháp mà anh nói để thử xem, vừa
khéo lại có thể chữa khỏi bệnh đau
đầu cho Vương Văn Khải, cũng vừa
đúng lúc, Vương Văn Khải muốn đến
đây để cảm ơn mình.
Càng may mắn hơn là lúc bọn họ
đến, lại gặp được người phụ nữ trung
niên và chồng của bà ta đang diễn
kịch ở đây!
Vì vậy có thể nói rằng, đôi khi,
trong lòng chúng ta tồn tại những suy
nghĩ lương thiện, quả thực là sẽ giúp
ích cho chính bản thân mình.
Tất cả những chuyện đã xảy ra
vào ngày hôm nay, nhưng hễ là thiếu
đi một mắt xích nào đó, thì giờ đây,
đều không có khả năng có được kết
thúc như thế này!
Bởi vì cửa hàng trang sức vẫn
chưa hoàn thiện xong việc sửa sang
và lắp đặt thiết bị, cho nên, anh cũng
không có cách nào đề tiếp tục ở lại
đây, cùng uống trà và nói chuyện với
Mã Quốc Chính và Vương Văn Khải,
sau khi hai người bọn họ ngồi lại đây
một lúc thì cũng đã rời đi rồi.
Nhưng trước khi Vương Văn Khải
rời đi, Vương Văn Khải đã cam đoan
với Giang Bắc Minh một cách rõ ràng,
ông ta nói chậm nhất là vào sáng ngày
mai, giấy phép kinh doanh của cửa
hàng sẽ được giải quyết xong, đến lúc
đó, ông ta sẽ cử người, tự tay đem tới
cho Giang Bắc Minh!
Đương nhiên, Giang Bắc Minh
cũng lợi dụng cơ hội này đề đề cập với
Vương Văn Khải về vấn đề giấy phép
kinh doanh của phòng khám Đông y
mà mình mở, nhưng mà, Vương Văn
Khải lại nói với Giang Bắc Minh rằng,
chỉ cần giấy phép kinh doanh đến
được chỗ của ông ta thì ông ta sẽ xử
lý hết tất cả cho Giang Bắc Minh, hơn
nữa, việc ưu tiên xử lý cũng không
phải vấn đề gì to tát.
Chỉ có điều, ông ta phải nhắc
trước một vấn đề, chính là nhất định
phải có đầy đủ tất cả các giấy tờ
chứng nhận, nếu như thiếu bất kỳ một
giấy tờ chứng nhận nào, vậy thì,
Vương Văn Khải sẽ không có khả năng
giúp Giang Bắc Minh đi cửa sau, đặc
cách xử lý giấy phép kinh doanh cho
anh được.
Đặc biệt là phòng khám Đông y,
nó nhất định phải có đầy đủ tất cả các
giấy tờ chứng nhận, có như vậy thì mới
có thể giải quyết được chuyện giấy
phép kinh doanh.
Nói đến giấy tờ chứng nhận thì
Giang Bắc Minh đã có ngay một vấn
đề đã được sắp sẵn ở trước mặt anh.
Chính là Chứng nhận tư cách
hành nghề y!
Kiếp trước anh là Tiên Tôn, cũng
chẳng hề lấy việc trị bệnh làm chính,
cho nên, vốn dĩ không cần phải Chứng
nhận tư cách hành nghề y, nhưng kiếp
này, anh tái sinh vào cơ thề của Giang
Bắc Minh, mà trước đây, Giang Bắc
Minh này lại là một tên vô dụng, căn
bản là anh ta không hiều bất cứ một y
thuật nào, vậy nên cũng không thề có
Chứng nhận tư cách hành nghề y
được.
Nếu như muốn mờ lại phòng
khám, đề có thề thuận lợi xử lý được
việc cấp giấy phép kinh doanh, vậy thì
trước mắt, Chứng nhận tư cách hành
nghề y này sẽ trở thành một vấn đề
nan giải rồi!
Chỉ có điều là chuyện này chẳng
làm khó được Giang Bắc Minh, suy
cho cùng thì y thuật của bản thân anh
vẫn được định sẵn ở đây mà thôi, nếu
như dùng y thuật này đề tham gia kì
thi sát hạch thì chắc chắn là sẽ lấy
được Chứng nhận tư cách hành nghề
y một cách vô cùng dễ dàng!
Vậy nên, anh quyết định trong
vòng hai ngày này sẽ giải quyết cho
xong việc lấy Chứng nhận tư cách
hành nghề y, sau đó tiếp tục đi xử lý
vấn đề về giấy phép kinh doanh của
phòng khám, đến lúc đó, anh sẽ mở
cửa phòng khám trở lại.
Bồi vì chuyện giấy phép kinh
doanh của cửa hàng trang sức đã
được giải quyết xong xuôi, cho nên hai
người, Giang Bắc Minh và Dương
Hoàng Việt cũng coi như là có thề thờ
phào nhẹ nhõm, tiếp sau đó, họ chỉ
cần đợi cho đến khi cửa hàng trang
sức được sửa sang hoàn thiện tất cả
mọi mặt thì có thể mờ cửa rồi.
“Anh Bắc Minh, buồi tối, anh đến
quán Bar của em ngồi tí chứ?” Trước
khi rời đi, Dương Hoàng Việt nhìn
Giang Bắc Minh cười hì hì rồi nói.
“Vào trong quán Bar của cậu ngồi
sao?” Giang Bắc Minh nói: “Có lẽ quán
Bar của cậu cũng đã sửa sang xong
hết rồi nhỉ, cậu đang đợi anh đến để
anh giúp cậu chỉ điểm à?”
“Hì hì hì, xem ra, chẳng có chuyện
gì giấu nổi anh Bắc Minh!” Dương
Hoàng Việt cười hì hì nói với anh, quả
thực, bên trong quán Bar đã được sửa
sang xong hết rồi, bởi vì muốn mờ
rộng quán Bar ra mà cậu ta đã mờ
rộng mặt tiền, mặc dù bây giờ, chuyện
kinh doanh cũng không hề tệ, nhưng
mà, vì Dương Hoàng Việt đã nhìn thấy
được trình độ của Giang Bắc Minh ở
lĩnh vực Phong thuỷ, hơn nữa, cậu ta
còn không ngừng khâm phục anh.
Vậy nên, cậu ta muốn nhờ anh
Bắc Minh đến đề xem xem, thuận tiện
đưa ra vài chỉ dẫn về Phong thuỷ cho
quán Bar của mình, nhằm bảo đảm
chuyện kinh doanh của quán Bar có
thể luôn luôn phát triển một cách rực
rỡ.
“Được, nếu như tối nay không có
chuyện gì thì anh sẽ đến quán Bar của
cậu ngồi một lúc.” Giang Bắc Minh gật
đầu nói với cậu ta.
“Được ạ!” Ngay lập tức, Dương
Hoàng Việt cười hì hì nói. Cậu ta cảm
thấy rằng may mắn lớn nhất trong
cuộc đời này của mình, chính là quen
biết được anh Bắc Minh!
Sau khi rời khỏi cửa hàng trang
sức, vẫn còn một lúc lâu mới đến giờ
tan làm, có lẽ còn khoảng hơn ba giờ
đồng hồ nữa, nếu như lúc này, anh đi
đón Thầm Thanh Lan tan làm thì quả
thực cũng quá sớm rồi, nhưng nếu
mình đến công ty rồi ngồi đợi cô thì
cũng sẽ có chút ảnh hường đến công
việc của Thầm Thanh Lan.
Đột nhiên, Giang Bắc Minh nhớ
đến lời mà Thầm Thanh Lan từng nói
với bản thân mình, chuyện cô bảo anh
đi mua một chiếc xe ô tô, anh xem xét
thời gian một lúc, quả thực thì vẫn còn
đủ thời gian để đi mua, thế là Giang
Bắc Minh liền lái xe đi về hướng đại lý
xe ô tô 4S.
Nguyên nhân mà Thẩm Thanh
Lan bảo Giang Bắc Minh đi mua xe,
chính là vì cô muốn có hai chiếc xe ô
tô ð trong nhà, Giang Bắc Minh và cô,
mỗi người có một xe, vậy thì cả hai
người đều có xe để dùng, suy cho
cùng thì bây giờ, Giang Bắc Minh cũng
đã có cửa hàng trang sức và phòng
khám của riêng anh rồi, tiếp sau đó
anh sẽ còn có rất nhiều chuyện bận
rộn khác cần giải quyết, cũng không
thề cứ tiếp tục đưa đón cô đi làm rồi
tan làm như thế này được.
Còn về phía Giang Bắc Minh, anh
chẳng có bất kỳ hứng thú nào đối với
xe cộ, anh cảm thấy có một chiếc xe
đề đi lại là đủ rồi, cho nên, hôm nay
anh đi mua xe, dự định là sẽ mua một
chiếc xe ô tô đề cho Thầm Thanh Lan
lái, còn bản thân mình thì đi chiếc xe
hiên tai là được.