Chương 244: Thầy giáo, tại sao ngài lại tới đây?
"Được, tôi đồng ý thưa kiện!" Có một người tiêu dùng lập tức lớn tiếng nói: "Đối với loại thương nghiệp bất lượng này, nên để bọn họ nhận sự trừng phạt của luật pháp, nếu như chúng ta bí mật giải quyết riêng thì bọn họ sẽ không nhớ lâu!"
"Đúng, tôi cũng cảm thấy như vậy!" Lại có người tiêu dùng lớn tiếng nói: "Thưa kiện, vẫn nên để pháp luật làm chủ cho chúng ta!"
"Chờ một chút!" Ngay lúc này ông Đường Hoài Nhân lại nói: "Tôi còn có một chuyện muốn làm, sau khi chờ tôi làm xong chuyện này, nói không chừng giữa tôi và cậu ta còn có một đơn kiện muốn kiện!”
"Ông Nhân, chẳng lẽ ông cũng mua vàng bạc của tiệm này sao?" Lúc này, có người tiêu dùng không hiểu hỏi.
Ông Đường Hoài Nhân lập tức vung tay, nói: "Trang sức của tiệm này, tôi vừa nhìn biết là giả, làm sao tôi có thể mua đồ vật của bọn họ? Chỉ là trong tuyên truyền của bọn họ có nói trong cửa hàng của bọn họ có tác phẩm điêu khắc của thầy giáo tôi, hiện tại tôi vô cùng nghi ngờ tác phẩm điêu khắc của thầy giáo tôi mà bọn họ nói tới cũng là giả! Cho nên hiện tại tôi muốn nhanh chóng đến xem, nếu như bọn họ thật sự lấy tên tuổi của thầy giáo tôi tuyên truyền ở chỗ này, như vậy vì thầy giáo tôi và danh dự của ông ấy, tôi cũng muốn làm đơn thưa kiện!".
Nghe thấy ông Đường Hoài Nhân nói những lời kiểu này, Hà Tuyết Mai lập tức cười một tiếng, nhìn về phía Giang Bắc Minh, nói: "Ha ha ha, Giang Bắc Minh, hôm nay xem như cậu gặp phải chuyện lớn!"
Chuyện này, hôm qua lúc Hà Tuyết Mai, Thẩm Ngọc Đức và ông Đường Hoài Nhân ngồi cùng một chỗ nói chuyện trên trời dưới đất thì cũng mới biết, đồng thời lúc đó Hà Tuyết Mai và Thẩm Ngọc Đức vẫn luôn chắc chắn rằng Giang Bắc Minh không thể nào quen biết với ông Thấm Kinh Tùng, cũng không thể nào thật sự có được tác phẩm điêu khắc của ông Thấm Kình Tùng, cho nên khi phát quảng cáo, nói trong cửa hàng có tác phẩm của ông Thẩm Đinh Tùng, vậy khẳng định là giở trò dối trả, cố ý làm giả để tuyên truyền!
Lúc này ông Đường Hoài Nhân nhìn về phía Giang Bắc Minh, lạnh giọng nói: "Bây giờ cậu lấy ra cái gọi là tác phẩm điêu khắc của thầy giáo tôi cho tôi nhìn xem một chút, để cho tôi giảm định một chút, xem có thật sự phải là tác phẩm mà thầy giáo tôi khắc ra hay không, nếu như không phải thì đúng lúc bắt cậu vì tội lấy thanh danh của thầy giáo tôi để tuyên truyền, sau đó là tội cố ý ngụy tạo tác phẩm của thầy giáo tôi, và bôi đen tác phẩm của thầy giáo tôi, tôi có thể kiện anh đến táng gia bại sản!"
Giang Bắc Minh còn chưa nói xong, Dương Hoàng Việt ở một bên lập tức lớn tiếng nói: "Bên trong cửa hàng của chúng tôi có tác phẩm của thầy Thẩm Kinh Tùng, tuyệt đối do chính thầy Thẩm Kình Tùng điêu khắc, hoàn toàn không phải giả!"
"Không phải giả? Vậy được, vậy cậu lấy ra cho tôi nhìn xem một chút, nếu như không phải giả thì tại sao cho đến bây cũng không dám lấy ra?" Đường Hoài Nhân híp mắt, nhìn Giang Bắc Minh và Dương Hoàng Việt nói.
"Ai nói tôi không dám lấy ra?" Dương Hoàng Việt không phục lớn tiếng nói, sau đó nhìn về phía Giang Bắc Minh hỏi: "Anh Bắc Minh, lấy ra đi."
Sở dĩ vừa rồi Giang Bắc Minh không tỏ thái độ là bởi vì anh không muốn lấy ra, bởi vì anh biết lần này Đường Hoài Nhẫn tới chỗ này, rõ ràng chính là đến phá đám, ngọc bích trong cửa hàng của mình là thật hay là giả, người sáng suốt một chút thì đều có thể nhìn ra được, chuyện anh làm giám định trang sức thì tại sao có thể nhìn không ra là thật?
Lại nói lúc này ông ta, Thẩm Ngọc Đức và Hà Tuyết Mai ở cùng một chỗ, ý tứ thì rất rõ ràng, anh khẳng định là đã nhận tiền của bọn họ, nên mới cố ý ở chỗ này đổi trắng thay đen, bôi đen trang sức của mình.
Cho nên lấy ra tác phẩm của ông Thẩm Kình Tùng cũng có tác dụng không lớn, cho dù có lấy ra thì Đường Hoài Nhân sẽ nói đó hoàn toàn là giả, thậm chí làm không tốt thì còn có thể làm hỏng tác phẩm của ông Thẩm Đình Tùng!
Nhưng lúc này Dương Hoàng Việt đã nói đến chỗ này, Giang Bắc Minh cũng chỉ đành gật đầu, nói: "Đi, đi lấy ra đi."
"Được!" Dương Hoàng Việt gật gật đầu, sau đó lớn tiếng nói về phía Đường Hoài Nhân: "Ông già, ông chờ xem, tôi đi lấy cái này ra cho ông xem"
Nói xong, Dương Hoàng Việt lập tức chạy vào bên trong lối đi của cửa hàng trang sức, sau đó nhanh chóng từ hành lý trang sức lấy ra hai tác phẩm điêu khắc của thầy Thẩm Kinh Tùng, nói với Đường Hoài Nhân:"Ông già, tự ông nhìn thật kỹ một chút!"
Đường Hoài Nhân giả vờ cầm tác phẩm như cầm điện thoại di động, nhìn chung quanh một chút, sau đó lắc đầu nói: "Cái này quả giả! Vốn cái này không phải là tác phẩm điêu khắc của thầy giáo tôi!".
"Ông già, cuối cùng là ông đã mọc mắt hay chưa? Đây rõ ràng chính là tác phẩm của thầy Thẩm Kinh Tùng, tại sao lại không phải?" Dương Hoàng Việt lập tức trừng to hai mắt, lớn tiếng nói.
"Tôi là học trò của thầy giáo tôi, chẳng lẽ tôi ngay cả tác phẩm của thầy giáo tôi, tôi cũng không nhận ra sao?" Đường Hoài Nhân tức giận nói: "Nói thật cho các cậu biết, đầu tiên vào một năm trước thầy giáo tội đã tuyên bố xin rút lui khỏi giới điêu khắc, từ nay về sau cũng không tiếp tục điêu khắc bất kỳ tác phẩm nào nữa. Mà mấy tác phẩm này của cậu, phía dưới có chỗ ghi ngày đều khắc ra, ngày đó lại là hơn nửa tháng trước, xin hỏi, tại sao nửa tháng trước đó thầy giáo tôi có thể điều khắc được các người? Tiếp theo, tác phẩm điêu khắc của thầy giáo tôi, tôi thấy nhiều lắm, tôi có thể nói như vậy là bởi vì đồ vật thầy giáo tôi điều khắc ra thì không có kém như vậy, nhìn trình độ của hai đồ vật điêu khắc này, đừng nói là không bằng thầy giáo của tôi mà ngay cả một tên ăn mày ở bên đường cũng có thể điều khắc ra!"
"Ông." Dương Hoàng Việt lập tức muốn lý luận với Đường Hoài Nhân, nhưng Giang Bắc Minh lại kéo cậu ta lại! Bởi vì lúc này Giang Bắc Minh nhìn thấy xe của cậu Bạch đang lái đến, dừng lại trước cổng ra vào của cửa hàng trang sức. Đồng thời nhìn xuyên qua cửa sổ xe, Giang Bắc Minh nhin thấy rõ ràng, lúc này Thẩm Kinh Tùng đang ngồi ở hàng ghế phía sau.
"Điêu khắc ra đồ vậy như này, rác rưởi thế này, kém cỏi như vậy, đây là hai người đang sỉ nhục trình độ của thầy giáo tôi?" Đường Hoài Nhân tiếp tục lớn tiếng nói."Thưa kiện này, tôi muốn kiện hai người, chẳng những tôi muốn kiện hai người, hơn nữa tôi muốn báo Cảnh sát bắt hai người vì tôi làm hỏng thanh danh của thầy giáo tôi, đưa ra công lý!"
"Còn có, mấy đồ vật này hoàn toàn là rác rưởi trong rác rưởi, giữa lại cũng không có tác dụng gì, chi bằng trực tiếp đập đi!" Đường Hoài Nhân nói, giơ tay cầm lấy hai tác phẩm trong tay của Dương Hoàng Việt, chuẩn bị đập mạnh trên mặt đất!
"Dừng tay!"
Ngay tại lúc Đường Hoài Nhân vừa muốn đập xuống, bỗng nhiên một tiếng quát chói tai truyền đến.
Lúc nghe được giọng nói này, cơ thể Đường Hoài Nhân bắt đầu run bần bật, có chút khó có thể tin được quay đầu nhìn lại.
Bởi vì giọng nói này, thật sự là ông ta vô cùng quen thuộc, chỉ là làm thế nào ông ta cũng không nghĩ đến, ở chỗ như thế này sẽ nghe được giọng nói này.
Khi ông ta quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Cậu Bạch đỡ Thẩm Kình Tùng đi về phía bên này, Đường Hoài Nhân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người suýt chút nữa ngã trên mặt đất.
"Thầy, thầy giáo... Thầy, sao thầy lại tới đây?"