Thầm Thanh Lan bất luận là
tướng mạo hay dáng người đều vô
cùng xuất chúng.
Mặc dù hôm nay không có khoác
lên người trang phục công sở, mà chỉ
mặc một bộ quần áo thể thao bình
thường, thế nhưng cũng khó có thề
che lấp được khí chất thanh cao vượt
trội hơn người thường của cô, không
nói khoa trương, chỉ sợ toàn bộ khu
chợ này cả năm trời cũng chưa được
gặp qua người xinh đẹp như cô.
Nghe gã tóc xanh hô như vậy,
đồng bọn của hắn ta lập tức quay đầu
nhìn về phía Thầm Thanh Lan.
“Ô Wow!! Cô nàng này lớn lên
thật đúng là xinh đẹp.”
“Không phải đâu, mày nhìn dáng
người của cô ta đi, thật là siêu cấp
nóng bỏng, so với Tiểu Thúy mà tao
chơi đêm qua còn hấp dẫn hơn gấp
trăm lần!”
“Cmn, nếu so sánh với cô gái này,
thì Tiểu Thúy chẳng khác nào một đứa
dân quê!”
“Đại ca, cô nàng này thật sự là
quá đẹp, hiện tại em cảm thấy toàn
thân đều khô nóng chết đi được,
không được, sắp không nhịn được nữa rồi!”
Nghe những lời ô ngôn uế ngữ
này, lông mày Thầm Thanh Lan hơi
nhíu lại, Giang Bắc Minh vươn tay đặt
lên mu bàn tay của cô, nhìn cô cười
cười rồi lắc đầu.
Ý bảo cô, không cần phải đi đề ý
tới mấy tên côn đồ đó.
Vừa văn cả hai người cũng đã ăn
gần xong, Giang Bắc Minh móc tiền ra
đặt ở trên bàn, cùng Thầm Thanh Lan
đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Ah”
Đúng lúc này, Thẩm Thanh Lan
đột nhiên thét lên một tiếng.
Giang Bắc Minh quay đầu lại nhìn,
chỉ thấy gã côn đồ tóc xanh, lúc này
đang vươn tay bắt lấy cánh tay trắng
nõn trơn mềm của Thẩm Thanh Lan.
Gã tóc xanh nhếch môi, cười dâm
tà nói với cô: “Này người đẹp, gấp gáp
đi như vậy làm gì? Ở lại chơi với tụi anh
một chút đi nào.”
“Buông ra!” Giang Bắc Minh lạnh
giọng hướng gã tóc xanh quát.
Những lời nói lúc nãy, không phải
Giang Bắc Minh không đề trong lòng,
mà vì hôm nay vốn là dẫn Thầm Thanh
Lan đi chơi, muốn cho cô thật vui vẻ,
cho nên không thể để phát sinh
chuyện ngoài ý muốn nào.
Nhưng hiện tại, xem ra có một số
việc, không muốn phát sinh cũng
không được rồi.
“Đũng quần đứa nào chưa kéo
lên, dám để tên oắt con này lên mặt
với tao à?” Gã tóc xanh khó chịu nhìn
Giang Bắc Minh, sau đó lại hướng mấy
tên côn đồ phía sau lưng liếc mắt một
cái ra lệnh.
Mấy tên kia lập tức hiểu ý, liền
tiến lên, gã tóc vàng trong số đó nắm
lấy bả vai Giang Bắc Minh nói: “Tới
đây, tới đây, người anh em, đi theo anh
nào, chúng ta cùng tâm sự chuyện đời
thường một lát.”
Chỉ là, đề cho gã tóc vàng không
ngờ tới chính là, hắn nắm lấy bà vai
của Giang Bắc Minh, bất luận dùng
sức kéo thế nào, thân thể anh vẫn cứ
lù lù bất động.
Ở thời điểm hắn còn đang kinh
ngạc không thôi, thì thân thề Giang
Bắc Minh đột nhiên di chuyền, trực
tiếp vặn người, tay phải tạo thành nắm
đấm, nhắm thẳng vào ngực hắn, sau
đó nắm chặt lấy cổ tay hắn, dùng sức bóp!
Chỉ nghe răng rắc một tiếng,
trong miệng gã tóc vàng liền phát ra
tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Không cần suy nghĩ cũng biết,
cánh tay của hắn ta, chắc chắc là đã
bị trật khớp.
Mà cùng lúc đó, hai chân Giang
Bắc Minh cũng không nhàn rỗi, nhấc
một bên đá tới, trực tiếp đá bay thêm
một tên côn đồ, thời điểm hai tay đã
được tự do, lập tức nắm thành quyền,
đồng thời vung ra hai hướng về phía
mặt của hai tên khác.
Hai tên này đều không kịp phản
ứng, chỉ cảm nhận được trên mặt
truyền đến tiếng vang trầm đục, ngay
sau đó là một cỗ đau nhức kịch liệt, rồi
liền ngã trên mặt đất.
Quá nhanh!
Thời gian không đến năm giây,
mấy tên côn đồ vậy mà toàn bộ đều
ngã trên mặt đất.
Thời điểm các thực khách đang
ăn chung quanh nhìn thấy một màn
như vậy, cũng đều trợn mắt há mồm,
hoàn toàn không thể tin được điều này
lại xảy ra trước mắt mình!
Nếu đây coi như là đang xem
bị trật khớp.
Mà cùng lúc đó, hai chân Giang
Bắc Minh cũng không nhàn rỗi, nhấc
một bên đá tới, trực tiếp đá bay thêm
một tên côn đồ, thời điểm hai tay đã
được tự do, lập tức nắm thành quyền,
đồng thời vung ra hai hướng về phía
mặt của hai tên khác.
Hai tên này đều không kịp phản
ứng, chỉ cảm nhận được trên mặt
truyền đến tiếng vang trầm đục, ngay
sau đó là một cỗ đau nhức kịch liệt, rồi
phim thì các anh hùng trong màn ảnh
chỉ sợ thân thủ cũng không tốt bằng
Giang Bắc Minh thì phải?
Cái này thật sự là cao thủ trong
cao thủ nha!
Gã tóc xanh chứng kiến rõ ràng
đồng bọn của mình đã bị một phát hạ
gục nhanh như vậy, lập tức trợn tròn mắt.
“Mày, mày đừng qua đây, tao nói
cho mày biết, bọn tao chính là đàn em
của anh Việt, anh Việt tùy thời tùy chỗ
phim thì các anh hùng trong màn ảnh
chỉ sợ thân thủ cũng không tốt bằng
Giang Bắc Minh thì phải?
Cái này thật sự là cao thủ trong
cao thủ nha!
Gã tóc xanh chứng kiến rõ ràng
đồng bọn của mình đã bị một phát hạ
gục nhanh như vậy, lập tức trợn tròn mắt.
“Mày, mày đừng qua đây, tao nói
cho mày biết, bọn tao chính là đàn em
của anh Việt, anh Việt tùy thời tùy chỗ
đều có thể cho mày chết mà cũng
không biết chết như thế nào đâu đấy!”
Gã tóc xanh lớn tiếng nói. Trong
lúc nói chuyện, vô thức buông lỏng
cánh tay đang nắm lấy Thầm Thanh
Lan ra.
Giang Bắc Minh ánh mắt lạnh
lùng, không nói một lời, trực tiếp vọt
tới trước mặt gã tóc xanh, nhấc chân
đá một cước, hướng vào bụng của hắn
mạnh mẽ đạp tới.
Gã tóc xanh giống như bị áp lực
nâng lên, thân thể lập tức văng về sau
bốn năm mét, nặng nề ngã trên mặt
đất, cả người cong lại, vẻ mặt thống
khổ ôm lấy bụng của mình, trong
miệng phát ra từng tiếng kêu thảm
thiết chói tai
Mọi người vây xem, lần nữa sợ
ngây người, đạo lực này lớn cỡ nào
mới có thề một cước đem người đạp
bay ra xa đến như vậy?
Đó còn chưa chấm dứt.
Giang Bắc Minh lạnh lùng đi tới
trước mặt gã tóc xanh đang kêu la
thảm thiết trên mặt đất, liền nhấc
chân đạp thêm một cước dẫm nát cổ
tay phải của hắn ta!
“Ahl!!”
Tiếng kêu của gã tóc xanh trong
chớp mắt phát ra còn thê lương hơn
so với trước, bởi vì một cước này của
anh đã đạp gãy xương cồ tay của hắn
luôn rồi.
Tuy anh không phải Giang Bắc
Minh, Thẩm Thanh Lan cũng không
phải vợ của anh, thế nhưng, cùng cô ở
chung một chỗ thời gian dài như vậy,
anh đã thực sự yêu cô rồi. Anh biết rõ,
dưới dáng vẻ mạnh mẽ trong công
việc của cô, là một Thẩm Thanh Lan
nội tâm vô cùng yếu ớt, cần được che
chở và chăm sóc.
Và chính anh sẽ là người đàn ông
luôn ở bên cạnh cô, quan tâm và yêu
thương cô thật nhiều.
Bất luận là ai, cũng đều không
được phép tồn thương cô.
Nếu chuyện đó xảy ra, Giang Bắc
Minh sẽ bất kề hậu quả, làm cho đối
phương phải trả giá gấp mười lần!
Ngay cả người phụ nữ của mình
cũng không bảo vệ được, vậy thì có tư
cách gì đề được gọi là đàn ông?
“Mày may mắn đấy, chỉ dùng một
tay chạm vào vợ tao, bằng không hôm
nay tao sẽ phế đi hai tay của mày!” Vẻ
mặt Giang Bắc Minh lạnh như băng
nhìn gã tóc xanh đang thống khổ trên
mặt đất, sau đó đi tới bên người Thầm
Thanh Lan.
Lập tức thay đổi thành nụ cười
thập phần ôn nhu, hỏi: “Cánh tay có
đau không?”
“Không đau.” Thầm Than Lan lắc
đầu đáp.
“Vậy thì tốt, ở đây không có việc
gì rồi, chúng ta đi thôi.” Nói xong, anh
dắt tay cô đi ra ngoài.
“Đứng lại!” Vừa lúc đó, một đám
lưu manh hơn hai mươi tên hướng về
phía Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh
Lan vọt tới, ngăn cản đường đi của hai
người, tên dẫn đầu lớn tiếng quát: “Đả
thương người của tao mà còn muốn
chạy à? Anh em, lên cho tao!”
Lúc này, đám đông chung quanh
vây xem đều đổ mồ hôi hột thay cho
Giang Bắc Minh.
Tuy thân thủ Giang Bắc Minh vô
cùng cường hãn, vừa rồi bọn họ cũng
đã thấy được, nhưng mà lúc này có
đến hơn hai mươi tên, cho dù Giang
Bắc Minh có lợi hại đến cố nào thì
cũng làm sao có cách đối phó với hai
mươi mấy tên này đây?
Huống chỉ, những tên côn đồ này
trên người cùng trên tay đều có dao
phay và ống tuýp!