Mục lục
Bác sĩ thiên tài – Giang Bắc Minh – Thẩm Thanh Lan (Full) – Nguồn: Noveltok
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 210: Đe doạ

“Sao, sợ hãi rồi sao?” Giang Bắc Minh bắt gặp sự thay đổi trên khuôn mặt của Dương Tự Minh, cười nói: "Vừa rồi không phải nói chuyện này không liên quan đến ông sao?"

“Bốp!”

Sở trưởng Công lập tức đứng dậy, tát vào mặt Dương Tự Minh.

"Dương Tự Minh! Tôi thật không ngờ ông lại làm ra chuyện này!" Sở trưởng Công tức giận nói: "Vừa rồi ông còn cùng tôi đạo đức giả nói làm bác sĩ thì phải có đạo đức, làm cái này cái kia. Vậy mà, ông thật sự bỏ thuốc hại những ca sĩ kia!"

Dương Tự Minh ôm chặt khuôn mặt vừa bị sở trưởng Công tát, trong lòng chợt tức giận. "Ông dám đánh tôi? Đừng quên, ông đây là người từ trên tỉnh xuống trong mắt tôi ông chẳng là cái thá gì!"

"Còn nữa, không phải các người gọi cảnh sát sao? Để cảnh sát đến bắt tôi sao? Đến đây!" Dương Tự Minh lớn tiếng nói. "Cứ để cảnh sát tới bắt tôi đi! Hừ, để tôi nói cho các người biết, dây thanh quản của những ca sĩ kia chỉ có tôi mới có thể chữa trị. Nếu không có cách chữa trị cho tôi, thì đợi bọn họ cảm hết đi! Lúc đó ông và thành phố Lâm Hải của ông cứ chờ công ty của họ khởi rồi bồi thường đi! "

“Việc này tốt nhất các người nên ngoan ngoãn im mồm hết cho tôi. Nếu tâm trạng tốt, ông đây có thể tiếp tục chữa trị dây thanh quản của các ca sĩ kia. Bằng không, các người tự biết hậu quả!" Dương Tự Minh lớn tiếng nói.

"Ông uy hiếp tôi?” Sở trưởng Công cau mày hỏi.

“Uy hiếp?” Dương Tự Minh cười nói. "Nếu ông cho rằng đây là uy hiếp, vậy được rồi, tôi đang uy hiếp ông đấy. Sở trưởng Công, tôi tin tưởng người vẫn biết phân rõ lợi hại, đúng vậy, chuyện này quả thực là tôi đã làm. Cho dù gọi cảnh sát bắt tôi, thì cũng chỉ mình tôi chịu tội trước pháp luật thôi. Còn các người thì sao, hiện tại dây thanh quản của các ca sĩ hỏng rồi nhưng ảnh hưởng của việc không trị khỏi cho họ thì các người tự biết đầy. Tôi tin rằng ông hiểu rõ những điều này? Nếu chưa không khỏi thì cái ghế của ông cũng coi như mất! ".

“Vì vậy, sở trưởng Công, tự mình suy nghĩ đi.” Dương Tự Minh nói. "Rốt cuộc là bắt tôi có lợi hơn hay để tôi chữa trị cho những ca sĩ kia lợi hơn!"

Nói xong, Dương Tự Minh nhìn Giang Bắc Minh nói. "Giang Bắc Minh, cậu cho rằng sau khi tìm được kết quả thật sự, cậu có thể tống tôi vào tù sao? Sau đó, cậu sẽ lấy được chứng chỉ trình độ y tế sao? Ha ha, nhóc con, cậu vẫn còn quá ngây thơ! Thấy chưa, tôi mới nói được mấy câu mà tên sở trường kia đã không dám làm gì tôi, đành phải ngoan ngoãn nghe theo tôi, giấy chứng nhận trình độ của cậu, chỉ cần tôi nói một câu thì cả đời cậu cũng không bao giờ lấy được!"

Sở trưởng Công nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn Dương Tự Minh rồi nói. "Quả thực, tôi vừa nghĩ kĩ rồi. Nếu để ông bị bắt, tổn thất cho cả tôi và thành phố Lâm hải sẽ rất lớn!"

"Đúng thế còn gì! Coi như ông vẫn là hiểu rõ thiệt hơn!" Dương Tự Minh nghe Sở trưởng Công nói lời này, lập tức đắc ý.

“Nhưng!” Sở trưởng Công đột nhiên cao giọng nói với Dương Tự Minh. "Tôi là quan chức nhà nước. Cho dù tôi và thành phố Lâm Hải có chịu tổn thất lớn hơn nữa thì việc ông phạm tội vẫn là sự thật. Hai việc này khác nhau tôi sẽ không vì sợ tổn hại mà để ông nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!"

"Tên sở trưởng kia, ông có điện không? Có biết ông sẽ phải trả bao nhiêu tiền không?" Dương Tự Minh không ngờ Sở trưởng Công lại có thể nói ra những lời như vậy, vì thế ông ta đứng dậy quát Sở trưởng Công.

"Tôi điên rồi? Nếu những tên tội phạm như anh nếu vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì sẽ có bao nhiêu người nữa bị tổn hại? Anh nghĩ tôi chưa nghĩ đến chuyện này sao?" Sở trưởng Công nói lớn. "Nào, mấy nhân viên bảo an đến đây khống chế ông ta cho tôi, trước khi cảnh sát đến, không thể để ông ta chạy ra khỏi căn phòng này nửa bước!".

“Tên sở trường kia, rồi ông sẽ hối hận, tôi cam đoan ông nhất định sẽ hối hận!” Dương Tự Minh rống to!

Giang Bắc Minh lúc này mới đứng lên nói với Sở trưởng Công Sở trưởng Công, nếu bây giờ tôi nói với ông rằng tôi có thể chữa lành dây thanh quản của những ca sĩ đó, tôi có thể khiến họ biểu diễn suôn sẻ vào đêm nay, ông có tin không?"

“Bắc Minh” Sở trưởng Công nhìn Giang Bắc Minh xin lỗi và nói: "Tôi tin cậu, tôi hiện tại tin tưởng cậu vô điều kiện, thực xin lỗi, lúc trước tôi không đoán ra được sự tình, tưởng là cậu bất cẩn... Thực xin lỗi."

Giang Bắc Minh cười nói. "Không sao, ít nhất có thể thấy được ông là một quan chức thanh liêm chính trực."

Cảnh sát đã đến, Dương Tự Minh, Văn Quân, Ngô Thanh Thảo, tất cả đều bị bắt đi.

Giang Bắc Minh đã đến phòng cấp cứu và bắt đầu chữa trị cho các ca sĩ.

Quá trình điều trị giống hệt như trước đây, châm cứu vẫn được dùng để sửa dây thanh của các ca sĩ này, nhưng lần này đây thanh bị đứt nên phải mất nhiều thời gian hơn.

Sau gần ba giờ điều trị, và chỉ nửa giờ trước khi biểu diễn, Giang Bắc Minh mới rút những chiếc kim bạc ra.

Anh cười nói với một ca sĩ nọ: "Bây giờ cô có thể tạo ra âm thanh."

"Tôi.." Ca sĩ chỉ tay vào chính mình và bắt đầu cố gắng phát ra âm thanh, sau khi phát ra âm thanh đầu tiên, khuôn mặt cô vô cùng xúc động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK