Tốc độ của cảnh sát rất nhanh,
Dương Hoàng Việt còn chưa trở về thì
cảnh sát đã đến.
“Ai báo cảnh sát?” Cảnh sát vừa
đến đã lớn tiếng hỏi.
“Là tôi!” Giang Bắc Minh nói.
“Nơi này xảy ra chuyện gì?” Cảnh
sát dò hỏi.
“Các anh qua bên này xem đi.”
Giang Bắc Minh nói xong thì dẫn cảnh
sát đến nhà vệ sinh ở tầng hai, chỉ vào
đống gạch men vỡ nói.
“Các anh nhìn ở đây đi.”
“Đây có chuyện gì? thứ này là cái
gì?” Cảnh sát hỏi.
“Là xác của một đứa trẻ con.”
Giang Bắc Minh nói.
“Chẳng qua đề quá lâu nên đã
biến thành hài cốt rồi.”
“Xác của trẻ con?” Nghe Giang
Bắc Minh nói vậy lông mày của cảnh
sát nhíu lại, không đợi anh nói xong đã
cầm lấy cốt đao trong tay Bắc Minh rồi
gõ vào đống gạch men.
Sau khi gạt đống gạch men thì
bọn họ lấy xác của đứa trẻ ra.
Mở túi plastic ra ghép lại mới
nhận ra đây là xác của một đứa trẻ,
nếu đem so sánh thì bộ hài cốt này hơi
nhỏ, hơn nữa xương cũng rất mềm,
chắc chắn là trẻ con vừa được sinh ra
không đến hai ba ngày.
“Chuyện này là sao? Sao anh lại
phát hiện ra chuyện này?” Cảnh sát
nhìn Giang Bắc Minh hỏi.
“Tôi mua lại cửa hàng này.” Sau
đó Giang Bắc Minh kề lại chỉ tiết cho
cảnh sát nghe.
Chuyện này khá lớn và nghiêm
trọng nên cảnh sát đã gọi điện lên cơ
quan cấp cao đề bọn họ đưa người
đến đây. Cục trưởng Mai Hải Cường
sau khi nghe báo cáo thì cũng đích
thân đến hiện trường.
“Bắc Minh, cái xác trẻ con này là
cậu phát hiện ra sao?” Mai Hải Cường
nhìn về phía Bắc Minh hỏi.
“Đúng vậy.” Giang Bắc Minh gật
đầu, Đồng thời anh cũng nói ra suy
đoán của mình cho Mai Hải Cường.
“Súc sinh, thật sự là một tên súc
sinh.” Mai Hải Cường hét to.
“Một đội trường lại đây cho tôi.”
“Cục trường.” Một người đội
trường đến trước mặt Mã Hải Sinh.
“Vụ án này phải điều tra cho tôi,
hơn nữa phải điều tra ra là ai làm, nhất
định phải đưa về quy án.” Mai Hải
Cường nói to.
“Tôi cho cậu ba ngày, trong ba
ngày phải tìm ra hung thủ, nếu không
tôi cách chức cậu.”
“Rõ, cục trưởng yên tâm, trong
vòng ba ngày tôi nhất định sẽ phá
được vụ án này.” Đội trường kia cũng
rất tức giận, họ leo lên được chức vị
này thì đều đã kết hôn và có con nhỏ,
họ cực kỳ tức giận khi có ai đó lại đối
xử tàn nhẫn với một đứa trẻ mới sinh
như vậy.
Cảnh sát thu thập một ít chứng
cứ và thông tin rồi rời khỏi căn nhà.
Sau đó Dương Hoàng Việt quay
về, trên tay mang theo đồ vật mà anh
đã bảo anh ta mua.
Giang Bắc Minh lấy mực đỏ vẽ lên
giấy vàng tạo thành mấy tấm bùa rồi
đem dán ð một số góc trong nhà vệ sinh.
“Anh Bắc Minh, anh muốn làm
phép sao?” Nhìn cảnh này Dương
Hoàng Việt cảm thấy quen thuộc nên
hỏi Giang Bắc Minh.
“Ừ“” Giang Bắc Minh gật đầu.
Cái xác trẻ con này ở đây ít nhất
cũng đã được nửa năm, nếu không là
phép thì có khả năng đứa trẻ này sẽ
không thể tiến vào luân hồi.
Đây là một đứa trẻ đáng thương,
Giang Bắc Minh muốn giúp cho nó có
thể tiến vào luân hồi, hơn nữa dùng
hết sức mình mà trợ giúp cho nó làm
lại một đời, đầu tha vào một gia đình
tốt để cho nó có thể vui vẻ mà hường
thụ cuộc sống.
Nếu Giang Bắc Minh vẫn còn có
tu vi Tiên Tôn thì không cần phải thi
pháp cũng có thề giúp cho đứa trẻ
này đầu thai vào một gia đình tốt.
Nhưng bây giờ tu vi của Giang
Bắc Minh rất thấp, điều duy nhất anh
có thể làm là có thể giúp cho đứa trẻ
này được đầu thai chuyền thế, còn có
thể đầu thai vào một gia đình tốt, có
sức khỏe hay không thì anh không
chắc lắm.
Việc mà anh có thề là đó là cố
gắng hết sức mà thôi.
Mang toàn bộ những tấm bùa kia
đốt, sau đó là một loạt các pháp quyết
và kết ấn. Khoảng một giờ đồng hồ
sau anh nhìn thấy tất cả các tấm bùa
đã đốt hết mới yên lòng.
Bùa được đốt hết cũng có nghĩa
là anh đã thành công.
Giang Bắc Minh thở dài một hơi
nói với Dương Hoàng Việt: “Tốt lắm,
cửa hàng bây giờ đã không có vấn đề
gì nữa, nhưng từ giờ trở đi, trong vòng
một tuần không cho phép bất cứ ai
vào trong này, công việc sửa sang cửa
hàng đợi đến tuần sau mới thực hiện.”
“Được.” Dương Hoàng Việt bội
phục Giang Bắc Minh đến sát đất.
Những thứ khác không nói, có
thề làm cho việc làm ăn của quán bar
tốt lên và việc những lá bùa này tự
cháy thì Dương Hoàng Việt đã kinh
ngạc trợn mắt há mồm ra rồi.
Điều này đã hoàn toàn vượt qua
nhận thức đối với thế giới này của anh ta.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”Giang
Bắc Minh nói với Dương Hoàng Việt.
“Một tuần sau chúng ta thuê
người trang trí lại cửa hàng, hết bao
nhiêu tiền thì cứ nói, tôi sẽ chuyển
khoản cho cậu.”
“Không cần.” Dương Hoàng Việt nói.
“Anh giúp tôi vực dậy chuyện làm
ăn của quán bar, hơn nữa tôi đưa cho
anh cổ phần của công ty anh còn
không nhận, vậy nên cứ đề tôi giúp
anh trang trí cửa hàng này của anh đi.”
“Cậu có chắc chắn là mình đủ
tiền không đấy?” Giang Bắc Minh cười nói.
“Dựa theo yêu cầu trang trí của
tôi thì chỉ phí cũng lên đến mười tỳ,
bây giờ cậu có thể lấy ra được số tiền
này sao?”
“Tôi…” Giang Bắc Minh vừa nói
vậy Dương Hoàng Việt đã ngây ngần cả người.
Hai ba trăm triệu anh ta có thể lấy
ra được nhưng chín mười tỷ thì thực
sự không lấy ra nồi.
“Được rồi, tâm ý của cậu tôi ghi
nhận, nhưng chuyện này cũng không
cần phải suy nghĩ.” Giang Bắc Minh
khoát tay nói: “Cậu chỉ cần giúp tôi
chuẩn bị việc này cho tốt, số tiền này
tạm thời không cần cậu bỏ ra giúp tôi đâu.”
“Vậy….Được rồi.” Dương Hoàng
Việt gật đầu.
Nếu đã chuẩn bị xong cửa hàng
thì đợi đến khi nào trang trí nữa thì sẽ
gọi bạn bè tới để khai trương, dù sao
toàn bộ ngọc bích đã được điêu khắc
xong, còn các loại trang sức khác như
vàng bạc, bạch kim, đá quý linh tỉnh
thì Dương Hoàng Việt đã chuẩn bị từ
lâu rồi, hơn nữa trong thành phố cũng
có rất nhiều xưởng chế tạo, cần mẫu
gì thì đến nơi đó đặt hàng là được.
Khi hai người bọn họ tách nhau
ra, Giang Bắc Minh chuẩn bị đi đến
công ty của Thầm Thanh Lan đợi đến
giờ tan ca thì Mai Hải Cường đã gọi
điện thoại cho anh.
“Bắc Minh, Người giấu thi thề đứa
trẻ chúng tôi đã bắt được!”