Cậu Bạch nhìn chằm chằm lên cơ
thể của Giang Bắc Minh, không hề tìm
ra chỗ nào bị xé rách trên quần áo anh.
Điều này hoàn toàn khác với
tường tượng của anh ta.
“Vào đi!” Giang Bắc Minh nhún
vai, đưa tay lấy đồ ăn trên bàn cà phê
rồi ăn.
“Chó của tôi đâu?” Cậu Bạch hỏi
lại. Xem như Giang Bắc Minh chạy vào
thì những con chó đó chắc chắn sẽ
đuổi theo vào đây, điều này khiến anh
ta rất ngạc nhiên.
“Chó à?” Giang Bắc Minh cười
một tiếng, sau đó đưa tay vào miệng,
nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng.
Giây lát sau, tất cả những con
chó kia chạy vào và ngồi trước mặt
Giang Bắc Minh, ngồi xổm ở phía
trước Giang Bắc Minh, thè lưỡi giống
như Giang Bắc Minh chính là chủ của chúng.
“Đến xé rách quần áo của anh ta
cho ta, chừa lại đồ lót là được!” Giang
Bắc Minh ra lệnh cho bọn chúng.
Trong phút chốc, mấy con chó
đang ngồi xổm trước mặt Giang Bắc
Minh đồng loạt đứng lên, sau đó
nhanh chóng lao về phía cậu Bạch.
Sắc mặt của cậu Bạch nhanh
chóng thay đổi, lớn tiếng nói: “Này,
này, đừng nhúc nhích, đừng nhúc
nhích. Tao là chủ nhân của chúng mày mà!”
Thế nhưng tiếng thét của cậu
Bạch không có chút tác dụng nào.
Bọn chúng như những con chó sói
đói, ngay lập tức bao vây cậu Bạch
đang ngồi trên sô pha. Sự tồn tại của
cậu Bạch chỉ có thể cảm nhận được
nhờ vào tiếng thét như lợn bị chọc tiết
của anh ta.
Một phút sau, những con chó này
đều giải tán, quay về ngồi cạnh Giang
Bắc Minh.
Nhìn cậu Bạch đang hoảng hốt
ngồi trên sô pha, bộ âu phục màu
trắng chỉnh tề trên người khi nãy bỗng
chốc không còn sót lại thứ gì, khắp
người chỉ còn lại một chiếc quần lót
tam giác in chữ Hello Kitty.
Đầu tóc của anh ta cũng rối mù,
nhìn như một gã ăn mày.
“Ha ha, cậu Bạch à, không tin
được cậu lớn như vậy rồi mà còn có
một tâm hồn thiếu nữ. Thế mà quần
lót bên trong lại là Hello Kitty…” Giang
Bắc Minh cười lớn.
Cả người cậu Bạch run lên vì tức
giận, sắc mặt vô cùng khó coi!
“Cút đi! Mẹ nó, bọn mày đều cút
đi hết cho tao!” Cậu Bạch lấy một cái
điều khiển từ xa trên bàn ném vào lũ chó.
Chỉ là có một việc mà anh ta
không nghĩ đến được đó là bình
thường những con chó kia sẽ lầm lũi
ra ngoài. Nhưng hôm nay bọn nó xem
anh ta như không tồn tại, vẫn tiếp tục
nghe lời của Giang Bắc Minh.
“Đi, ra ngoài đi!” Giang Bắc Minh
khoát tay ra hiệu.
Lúc này những con chó kia mới
đứng dậy đi ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của
anh ta càng thêm ảm đạm.
“Giang Bắc Minh, con mẹ nó, rốt
cuộc anh đã làm gì chó của tôi?” Cậu
Bạch quát lên với Giang Bắc Minh.
“Tôi không làm gì cả!” Giang Bắc
Minh nhún vai: “Chỉ là lúc trước tôi có
học qua một khóa huấn luyện chó. Khi
nãy những con chó kia muốn cắn tôi,
tôi bảo anh kêu bọn nó đi chỗ khác,
anh không làm. Cho nên tôi thuần
phục bọn nó luôn!”
Giang Bắc Minh rất hiểu biết về
việc thuần phục động vật. Khi còn là
Tiên tôn, Giang Bắc Minh có một con
thú cưng là kỳ lân. Sau khi được Giang
Bắc Minh thuần hóa thì nó rất nghe lời
anh. Cho dù anh nói cái gì, nó đều làm theo.
Thuần phục kỳ lân mà Giang Bắc
Minh còn có thể làm được, thì chỉ là
vài con chó đối với anh còn dễ dàng hơn.
Bây giờ, đối với những con chó
này thì Giang Bắc Minh chỉ đâu bọn
chúng đánh đó. Cho dù Giang Bắc
Minh có nói gì thì bọn chúng cũng làm
theo. Còn chủ nhân trước đó là cậu
Bạch thì bọn chúng đã quên hết sạch rồi!
“Khốn nạn!” Cậu Bạch tức giận
nói: “Đó là chó của tôi, anh dựa vào
cái gì mà dám thuần hóa bọn chúng!”
“Ai bảo anh sai bọn chúng đến
cắn tôi?” Giang Bắc Minh nói: “Nhanh.
Bớt phí lời đi, đưa đồ cho tôi đi!”
“Anh đừng mơ!” Cậu Bạch tức
giận nhìn Giang Bắc Minh: “Nếu anh
không khiến cho chó của tôi trở lại
như cũ, anh đừng mong lấy được thứ
anh muốn!”
“Vậy sao?” Giang Bắc Minh mỉm
cười, huýt sáo một tiếng. Chỉ một giây
sau, đàn chó vừa nãy đã ra ngoài lại
xuất hiện thêm lần nữa ở trong phòng
khách.”
“Cậu Bạch.” Giang Bắc Minh nhìn
cậu Bạch nói: “Bây giờ anh chỉ còn có
mỗi chiếc quần lót trên người, nếu như
tôi đề bọn nó xé xuống luôn và không
cần thận còn gây ra tồn thương cả đời
cho anh. Đến lúc đó, một người đàn
ông như anh lại thiệt thòi lớn rồi! Anh
suy nghĩ thử xem!”
“Giang Bắc Minh, con mẹ anh…”
Trong lòng cậu Bạch đang nghĩ nếu
như có thể chắc anh ta sẽ giết chết
Giang Bắc Minh rồi làm cho vật kia nát bấy.
Nhưng mà, anh ta không có cách nào cả.
Bởi vì không đánh lại Giang Bắc Minh.
Đã vất vả suy nghĩ ra việc dùng
chó đề đối phó với Giang Bắc Minh,
vậy mà bây giờ toàn bộ đều bị Giang
Bắc Minh thuần phục.
“Đợi chút, con mẹ anh, chð ông
đây đi lấy cho anh!” Hai mắt của cậu
Bạch như phát ra lửa nhìn Giang Bắc
Minh, xoay người đi lấy đồ vật.
Đi ngang qua một lọ hoa lớn, cậu
Bạch cảm thấy tức giận trong lòng
nên đã trút giận lên chậu hoa, đưa
chân lên và đá mạnh.
Chỉ là…
Lọ hoa vẫn nguyên vẹn, nhưng
chân của anh ta lại bị đau đến trợn
mắt, bước đi khập khiễng.
“Mẹ nó, thật xui xẻo!” Cậu Bạch
tức giận nói.
Cho đến bây giờ, cậu Bạch mới
phát hiện ra được là trước mặt Giang
Bắc Minh, một chút lợi thế anh ta cũng
không có, cho dù rất ít cũng không có được!
“Đây, đồ của anh, cầm lấy rồi cút
đi!” Cậu Bạch ném thứ đó lên ghế sô
pha, nhìn Giang Bắc Minh rồi nói một
cách khó chịu.
Đây là một chiếc hộp, Giang Bắc
Minh mở hợp ra, mới phát hiện bên
trong có hơn mười món trang sức.
Trong đó thứ thu hút mắt nhìn nhất
chính là mặt dây chuyền hoa lan.
Thứ yêu thích của Thầm Thanh
Lan là hoa lan, vì vậy Giang Bắc Minh
đã nhờ Tôn Thanh Tùng giúp điêu
khắc một mặt dây chuyền hình hoa
lan. Đến lúc kỉ niệm tron một năm sẽ
tặng cho Thầm Thanh Lan, chắc chắn
cô ấy rất thích.
Sau khi đưa viên ngọc bích cho
thầy Tôn, trong đầu anh thường tường
tượng ra mặt dây chuyền ngọc bích do
thầy Tôn khắc sẽ như thế nào. Nhưng
khi nhìn thấy tác phẩm của thầy Tôn,
Giang Bắc Minh biết mình đã đánh giá
thấp kĩ năng của thầy Tôn rồi!
Đóa hoa lan này tinh tế và sống
động như thật. Thật sự là quá mức
tỉnh xảo, đừng nói là Thầm Thanh Lan
thích hoa lan, cho dù là người không
thích hoa lan khi nhìn đến mặt dây
chuyền này chắc chắn cũng sẽ không
rời mắt được, yêu thích vô cùng!