“Đúng vậy, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì về y thuật cũng như chứng chỉ y khoa của Bắc Minh!” Trương Kiệt cũng cười nói.
Lúc này, trong phòng cấp cứu, sắc mặt của Dương Tự Minh u ám, đặc biệt là những bác sĩ khác cũng đang có tâm trạng tồi tệ sau khi bị sở trưởng Công mắng.
Vào lúc này, chuyện ông ta phải tôn Giang Bắc Minh làm thầy đã vỡ lở rồi.
Điều này khiến thể diện của ông ta bay biến sạch.
“Không được, hôm nay nhất định phải làm cho Giang Bắc Minh gặp xui xẻo!” Dương Tự Minh liếc nhìn cửa ra vào với vẻ mặt chua xót,
sau đó xoay người đi về một nơi.
Khi đến cửa một trong các phòng ban, Dương Tự Minh mở cửa bước vào.
“Giáo sư Dương Tự Minh, là ông sao!” Nhìn thấy Dương Tự Minh đi vào, một bác sĩ ở khoa này chừng 30 tuổi lập tức đứng lên, cung kính chào hỏi. Anh ấy là học trò của Dương Tự Minh, sau khi được Dương Tự Minh chỉ dạy, anh ấy đã đến làm việc tại Bệnh viện Nhân dân số 1 Lâm Hải với sự giúp đỡ của Dương Tự Minh. Bây giờ anh ấy được bổ nhiệm vào vị trí phó trưởng khoa Đông Y của Bệnh viện Nhân dân Số 1 Lâm Hải. Có thể coi đây là một sự nghiệp thành công.
“Cậu làm cho tôi một chuyện” Dương Tự Minh vẻ mặt ảm đạm nói.
"Giáo sư, có chuyện gì vậy? Hình như ông đang có tâm trạng không tốt?" Bác sĩ lập tức tò mò hỏi khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của Dương Tự Minh. “Thầy muốn tôi làm gì thì cứ nói, tôi sẽ làm".
“Lại đây” Dương Tự Minh nhìn xung quanh, sau đó ghé miệng vào bên tai bác sĩ nói nhỏ vài câu.
“Hả?” Nghe xong lời dặn dò của Dương Tự Minh, mặt của vị bác sĩ vốn đã vỗ ngực bảo đảm đột nhiên biến sắc. “Giáo sư Dương, chuyện này không được đầu, chưa kể còn có mấy ca sĩ nổi tiếng, sở trưởng Công lại nhìn chằm chằm vào đây, nếu thật sự xảy ra chuyện, vậy tôi, vậy tôi chẳng phải đã phạm tội nặng sao?"
“Sao cơ?” Dương Tự Minh đột nhiên cười nhạt rồi nói: "Này, Văn Quân, cậu vừa mới trở thành bác sĩ phó khoa, cho nên quên luôn thầy của mình rồi đúng không?"
"Không, không, giáo sư Tư Minh, tôi không phải..."
“Văn Quân, cậu phải biết, nếu tôi có khả năng để cậu trở thành phó bác sĩ phó khoa, thì tôi cũng có đủ khả năng để đuổi cậu xuống khỏi cái ghế đó, có tin hay không?” Dương Tự Minh trừng mắt uy hiếp.
Hôm nay là ngày gì thế? Trước khi ra ngoài không xem lịch âm hay sao?
Văn Quân, người luôn luôn tôn trọng cung kính ông ta, hôm nay không còn nghe theo lời của ông ta nữa?
“Giáo sư Minh, tôi biết ông có khả năng này, nhưng chuyện này thực sự quá lớn!” Văn Quân vội vàng giải thích. "Còn chưa nói tôi có dám làm hay không. Nếu thật sự làm như vậy, e rằng không tốt cho
thầy."
“Cậu không nói, tôi không nói thì ai biết?” Dương Tự Minh trùng mắt nhìn anh, tức giận nói. "Dù sao tôi cũng đã nói rồi, có làm hay không là tùy cậu, nếu không làm, tôi nhất định sẽ tìm người khác làm, đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ cho người khác lên làm phó bác sĩ phó khoa"
"Giáo sư Dương Tự Minh, tôi ." Văn Quân suy nghĩ một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói. "Được rồi, giáo sư Dương Tự Minh, tôi làm."
“Vậy mới đúng chứ” Vẻ mặt Dương Tự Minh hơi dịu đi rồi nói: "Tôi vừa rồi nghe nói Giang Bắc Minh kê đơn cho các ca sĩ, phỏng chừng hiện tại hiệu thuốc đang chế thuốc. Đi kiểm tra đi. Sau đó, trong lúc những người khác không để ý liền thêm thuốc vào" "
“Vâng!” Văn Quân gật đầu nói.
Nói xong Văn Quân đi thẳng ra ngoài.
Còn Dương Tự Minh đang ngồi sau ghế văn phòng của Văn Quân thì cười nhạt.
“Giang Bắc Minh, mấy ca sĩ này uống thuốc cậu kê một hồi thì cổ họng người ta đều hỏng hết rồi, cậu thật xui xẻo!” Dương Tự Minh cười nói.
Lúc này, trong văn phòng của Trương Kiệt.
“Đi nào, Bắc Minh, sở trưởng Công, chúng ta hãy vào uống trà” Trương Kiệt pha một tách trà cho Giang Bắc Minh và sở trường Công rồi cười nói.
“Bắc Minh, uống trà” Sở trưởng Công cười với Giang Bắc Minh rồi nói: "Bắc Minh, cậu được coi là bác sĩ đông y trẻ nhất mà tôi từng gặp
có trình độ tốt nhất! Đây quả thực là tuổi trẻ đầy hứa hẹn!"
“Sở trưởng Công, ông nói nghiêm trọng quá” Giang Bắc Minh cười nói.
Giang Bắc Minh thực sự không thể chịu được cảm giác lúc nào cũng được khen như thế này, nếu không phải do sở trưởng Công đứng ra xin chứng chỉ cho mình, e rằng anh đã bỏ đi rồi.
"Có nghiêm trọng không? Tôi không nghĩ là nghiêm trọng!" Sở trưởng Công cười nói. "Bắc Minh, cậu biết buổi biểu diễn tối nay có ý nghĩa gì với chúng tôi không? Hôm nay cậu đã chữa khỏi giọng hát của những ca sĩ này, tương đương với việc giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Đợi đến khi phòng khám của cậu mở cửa, tôi phải đích thân đến hỗ trợ cậu, và nhân danh nhà nước trao cho cậu một danh hiệu!"
“Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi!”
Đúng lúc này, một bác sĩ vội vàng chạy vào văn phòng của Trương Kiệt.
Trương Kiệt cau mày, sắc mặt đột nhiên bị kéo xuống, tức giận nói với bác sĩ kia: "Cẩn thận, không thấy sở trưởng Công ở đây sao? Nói đi, có chuyện gì vậy?"
“Trưởng khoa Trương, sở trưởng Công, chuyện lớn rồi, những ca sĩ đó, lúc này cổ họng lại bị hỏng, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn trước, bây giờ còn không nói được!” Vị bác sĩ này nói vội vàng nói.
“Sao cơ?”
“Sao cơ?”
Sở trưởng Công, Trương Kiệt, Giang Bắc Minh, tất cả đều kinh ngạc khi nghe những lời này, họ đột ngột đứng lên.
"Sở trưởng Công, trưởng khoa Kiệt, là sự thật. Các ca sĩ bây giờ không có cách nào nói chuyện. Vừa rồi họ đã được bác sĩ kiểm tra. Kết quả kiểm tra cho thấy dây thanh quản của họ, tất cả đều đã bị đứt.." Bác sĩ nói.
"Dây thanh quản bị đứt!"
Trương Kiệt nghe đến đây, vẻ mặt sợ hãi vô cùng!
Phải biết rằng, đau họng và đứt dây thanh quản là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nếu đứt dây thanh quản thì không thể phát ra âm thanh nào cả!
Đối với những ca sĩ dựa vào giọng nói và cổ họng để kiếm ăn, đây không nghi ngờ gì nữa như thế chính là giết họ!
Nếu trước đây chỉ là bị đau họng thì không sao, nếu không tham gia biểu diễn tối nay, thì từ từ cũng sẽ khỏe lại. Hơn nữa, các ca sĩ này bị đau họng là do họ tự gây ra không thể đổ lỗi cho ai.
Nhưng mà, hiện tại họ đã để Giang Bắc Minh chữa trị, cho dù không phải Giang Bắc Minh làm thì khi xảy ra chuyện họ cũng sẽ quy trách nhiệm cho Giang Bắc Minh!