“Được, em sẽ làm như thế” Dương Hoàng Việt gật đầu ngay lập
tức, sau đó đá vào một tên tay chân bên cạnh một cái: “Còn thừ người
ra làm gì? Còn không nhanh chóng làm đi?”
“Vâng vâng vâng, em đi làm ngay!” Tên côn đồ lập tức chạy ra bên
ngoài
“Anh Bắc Minh, chúng ta vào trong văn phòng ngồi được không?”
Lúc này, Dương Hoàng Việt bất chợt nhỏ giọng nói với Giang Bắc
Minh.
Giang Bắc Minh biết rõ Dương Hoàng Việt có chuyện muốn nói với
mình, anh gật đầu, đi vào bên trong văn phòng cùng với Dương Hoàng
Việt
Nói là văn phòng nhưng chỉ có bàn làm việc mà thôi, ngoài nó ra
thì không còn thứ gì khác. Tên nhóc Dương Hoàng Việt này chỉ là một
tay lưu manh, làm sao sẽ chú ý đến nhiều điều như vậy!
“Anh Bắc Minh, đạo diễn Chu đó là người của nhà họ Lý” Dương
Hoàng Việt vừa nói vừa nhìn Giang Bắc Minh. Trong lòng cậu ta vẫn
còn hơi sợ hãi, cậu ta sợ Giang Bắc Minh sẽ trách móc cậu ta đã
không nói trước với anh!
“Tôi biết rồi!” Giang Bắc Minh gật đầu, mở miệng nói: “Khi tên đó
bị bắt, ông ta đã nói cho tôi!”
“Theo em được biết, nhà họ Lý đã đầu tư ba trăm năm mươi tỷ
cho bộ phim này. Đạo diễn Chu bị bắt đi, xem như ba trắm năm mươi
tỷ này đã trôi theo dòng nước. Nếu để nhà họ Lý điều tra ra được
chuyện này là do anh làm, e rắng nhả họ Lý sẽ âm thắm làm ra một ít
chuyện đế đối phó với anh!” Dương Hoàng Việt nói với Giang Bắc
Minh.
“Không sao đâu!” Giang Bắc Minh xua tay nói: “Dù sao nên làm thì
cũng đã làm, cho dù nhà họ Lý có đối phó tôi, bây giờ tôi có hối hận
cũng không kịp nữa mà, đúng không?”
Theo Dương Hoàng Việt ra ngoài, Giang Bắc Minh châm một điếu
thuốc, lái xe đến công ty của Thấm Thanh Lan.
Đã đến giờ tan ca, anh cần phải tới đón cô.
Về chuyện của nhà họ Lý, nói thật, Giang Bắc Minh không để trong
lòng. Anh đường đường là một tiên tôn, chẳng lễ lại sợ một nhà họ Lý
hay sao? Tuyệt đối không thể có chuyện đó, huống chỉ xưa nay nhà họ
Lý và nhà họ Thấm không hợp nhau, có thế nhân cơ hội này mà chơi
đùa với nhà họ Lý một chút, giúp Thấm Thanh Lan giải quyết một số
trở ngại cũng là chuyện tốt!
Đi tới văn phòng của Thẩm Thanh Lan, lúc này Thẩm Thanh Lan
còn đang tập trung làm việc, không hề phát hiện Giang Bắc Minh đã
đi vào.
Đương nhiên khi có người tiến vào, thư ký đều sẽ thông báo cho
cô, ngoại trừ Giang Bắc Minh, thế nên Thấm Thanh Lan vẫn chăm chú
vào công việc mà không hề phát hiện.
Khi người ta tập trung làm việc là lúc họ đẹp nhất, bất kể là nam
hay nữ.
Giang Bắc Minh ngồi trên ghế sô pha ở phía đối diện, nhìn Thẩm
Thanh Lan, trong lúc nhất thời anh nhìn đến mức ngơ ngác.
Ngũ quan tỉnh xảo đến mức hoàn mỹ ấy làm cho Thẩm Thanh Lan
trông như một đóa hoa hồng đang nở rộ, cho dù nhìn ở góc nào cũng
đều quyến rũ vô cùng.
Thậm chí trong đầu Giang Bắc Minh còn suy nghĩ rằng, nếu
chuyện xảy ra trên người Lục Kỳ Yến vào chiều hôm nay lại xảy ra trên
người Thẩm Thanh Lan, khi anh đối mặt với cảnh tượng như thế, liệu
anh có thể kiềm chế được hay không?
Đáp án quá rõ ràng, Giang Bắc Minh không thể kiềm chế được
Điều này không có nghĩa là Lục Kỳ Yên không đẹp như Thấm
Thanh Lan, mà vì trên người Thấm Thanh Lan có khí chất của một
lãnh đạo nữ mà Lục Kỳ Yên không có. Mà loại khí chất nữ hoàng này
lại rất dễ dàng kích thích ham muốn chinh phục của đàn ông!
“AI”
Xem xong tải liệu trong tay, Thấm Thanh Lan vừa ngấng đầu thì
đã thấy một người ngồi trên sô pha. Cô nhất thời hết hồn hết vía, sau
khi nhìn thấy người đó là Giang Bắc Minh, cô không nhịn được quay
người xem thường một cái
“Anh vào khi nào thế? Làm tôi sợ muốn chết”
“Mới vào không lâu!” Giang Bắc Minh cười nói: “Sắp đến giờ tan
ca rồi, đi thôi, chúng ta về nhà!”
“Anh tự trở về đi!” Thấm Thanh Lan xua tay với Giang Bắc Minh,
nói: “Hai ngày nay rất bận, tôi phải tăng ca!”
“Được thôi, tôi sẽ ở cùng em” Giang Bắc Minh gật đầu nói.
“Tùy anh!”
Thấm Thanh Lan nói xong lại cúi đầu, nghiêm túc xem văn kiện.
Làm việc đến tận hơn chín giờ tối, Thẩm Thanh Lan mới xem như
hoàn tất công việc. Sau đó cô và Giang Bắc Minh lái xe đi vẽ nhà
Tuy nhiên, điều mọi người không ngờ tới đó chính là người vốn dĩ
đã về phòng đi ngủ là Thấm Văn Bác và Trương Nhã, bây giờ lại ngồi
ở trong phòng khách. Bên trong phòng khách, ngoại trừ hai người lớn
còn có ba người đang ngồi trên sô pha.
Mà ba người này, Giang Bắc Minh đều có quen biết.
Không chỉ Giang Bắc Minh quen biết, ngay cả Thẩm Thanh Lan
cũng quen hết toàn bộ.
Hai người hơi lớn tuổi một chút có tuổi tác xấp xỉ Thấm Văn Bác
và Trương Nhã, gọi là La Kỳ Dương và Tôn Ân. Người còn lại tuối xấp
xỉ với Thẩm Thanh Lan, là con của hai người này, La Dương Vỹ.
Trước khi cả gia đình Thẩm Thanh Lan chưa dọn đến đây, hai nhà
là hàng xóm. La Lỳ Dương và Tôn Ân vẫn luôn muốn cưới Thẩm Thanh
Lan về nhà làm con dâu của họ!
Chẳng qua, sau đó Thấm Thanh Lan và Giang Bắc Minh kết hôn,
La Kỳ Dương và Tôn Ân thất vọng vô cùng. Sau này họ vì yêu sinh hận,
không có việc gì lại đến ngồi trong nhà, miệng mồm liên tục chê bai
Giang Bắc Minh không có tương lai cỡ nào, con của họ thì giỏi giang
cỡ nào, cố tình mượn những lời này để làm Thấm Văn Bác và Trương
Nhã ghê tởm.
“Thanh Lan, con về rồi à?” Nhìn thấy Thấm Thanh Lan, Tôn Ân lập
tức bắt chuyện với Thấm Thanh Lan.
“Con bé Thanh Lan này, lâu ngày không gặp lại xinh đẹp hơn!” La
Kỳ Dương cũng cười và nói chuyện với Thấm Thanh Lan.
“Thanh Lan, đã lâu không gặp!” Lúc này La Dương Vỹ cũng vươn
tay đến trước mặt Thấm Thanh Lan.
Hiến nhiên, giống như lúc trước, người vẫn bị người khác xem là
kẻ vô dụng Giang Bắc Minh, lúc này vẫn bị ba người đó coi thường bỏ
qua!
Nhưng Giang Bắc Minh không quan tâm, nhún vai rồi bước lên
lầu. Nếu người ta không coi trọng mình thì đương nhiên mình cũng
không cần đế họ vào mắt!
*Đây là ai? Tại sao mất lịch sự như thế?” Tuy nhiên, khi Giang Bắc
Minh bước lên lầu, Tôn Ân tức giận nói: “Thấy chúng tôi ở đây mà
không chào một tiếng đã lên lầu, thật sự là vô giáo dục. Anh Thấm,
chị dâu, có người con rể như vậy thật sự là nỗi buồn của các người!”
“Đúng vậy, người trẻ tuổi phải có bộ dạng của người trẻ tuổi chứ!”
La Kỳ Dương cũng tức giận nói: “Ngay cả phép lịch sự cơ bản nhất
cũng không hiểu, chẳng trách vẫn không có triển vọng như thế!”
La Dương Vỹ cũng cười nói: “Cậu ta không có triển vọng hay
không lễ phép cũng không có gì cả, chỉ là sẽ khiến Thanh Lan mất
mặt. Quên đi, chúng ta đừng nói về chuyện này nữa, Thanh Lan à, để
anh nói cho em một tin vui. Hai ngày trước anh đã bái đoàn trưởng
của đoàn kịch bọn anh làm thầy, anh đã trở thành học trò của đoàn
trưởng. Ngày mai, anh sẽ đến rạp hát lớn tại thủ đô đế biếu diễn cùng
đoàn trưởng của bọn anh! Đó là một nơi tốt, hễ là người từng biếu
diễn ở đó thì đều sẽ trở thành diễn viên tuồng cung đình Huế hạng
nhất của quốc gia đấy!”
Lời này quả là thâm sâu nhiều nghĩa. Nửa đầu nói Giang Bắc Minh
không có triến vọng, Thấm Thanh Lan đi cùng với anh sẽ thấy xấu hổ.
Nửa sau anh ta lại nói thành tích của mình đáng nế như thế nào. Đây
không phải là sử dụng Giang Bắc đế tôn lên sự tuyệt vời của anh ta
hay sao?
*Con trai mẹ giỏi quá!” Tôn Ân bật cười sảng khoái, nói: “Rạp hát
lớn ở thủ đô không phải như mấy rạp hát bình thường đâu, ai không
có bản lĩnh thì muốn đi vào biếu diễn cũng không được! Hơn nữa, mẹ
nghe nói buối biếu diễn trong rạp hát lớn lần này còn có cả lãnh đạo
của rất nhiều quốc gia đến xem đấy! Con à, con đúng là đã làm cha
mẹ nở mày nở mặt rồi! Con phải nhớ khi gặp những lãnh đạo kia thì
phải có lễ phép, biết chưa? Không thể để người ta cười chê chúng ta
vô giáo dục như ai đó!”