Mai Hải Cường là một người không để ý bất cứ hạt cát
nào vào trong mắt, anh sẽ không lợi dụng chức quyền để trợ
giúp cho bất cứ kẻ nào, cũng sẽ không đi bao che cho bất cứ
kẻ nào. Nhưng mà chỉ cần vi phạm trong phạm vi làm việc
của anh, bất kể dù là việc lớn nhỏ gì, chỉ cần anh có thể quản
thì anh nhất định phải xen vào và tất nhiên anh sẽ không để
bất cứ kẻ phạm tội nào trốn dưới mí mắt của mình!
Đây cũng là lý do vì sao Mai Hải Cường năm nay chỉ mới
có hơn ba mươi tuổi đã lên làm Cục trưởng Cục cảnh sát.
Anh điều tra hai tên đầu trọc ở quán bar thì phát hiện có
vấn đề, vì thế mà quán bar của Dương Hoàng Việt anh tất
nhiên là phải điều tra, không chỉ có như thế, toàn bộ quán bar
ở thành phố Lâm Hải anh sẽ điều tra hết, chỉ cần phát hiện có
hành vi phạm tội, anh sẽ nghiêm trị không tha.
Tuy rằng, hiện giờ tỷ lệ phạm tội ở nước Việt Nam đã có
xu hướng giảm xuống, nhưng mà tỷ lệ phạm tội ở thành phố
Lâm Hải gần như là có thế đếm từ trên xuống dưới, bởi vì
mấy năm gần đây sau khi Mai Hải Cường lên làm cục trưởng
thì tỷ lệ phạm tội ở thành phố Lâm Hải càng ngày càng thấp,
nguyên nhân chính là do Mai Hải Cường chỉ cần anh phát
hiện hành vi phạm tội nào đều nhất định phải nghiêm trị, nhất
định phải nhổ cỏ tận gốc.
Thông qua điều tra, quán bar của Dương Hoàng Việt
không hề phát hiện thấy có ma túy hay phục vụ khiêu dâm gì cả.
Vì thế, Mai Hải Cường liền bắt hai tên đầu trọc cùng mấy
gã giả mạo thành nhân viên thực thi pháp luật đi.
“Anh Bắc Minh, anh thật ghê gớm, anh thế mà lại quen
biết Cục trưởng Cục cảnh sát!” Sau khi Mai Hải Cường đi,
Dương Hoàng Việt ngưỡng mộ nhìn về phía Giang Bắc Minh,
vậy vừa rồi người báo cáo hai tên đầu trọc kia cũng là Giang
Bắc Minh, nếừ không dựa vào cái đầu cùng lòng can đảm
của Dương Hoàng Việt thì thật đúng là không thế nghĩ ra
được điều này.
“Tôi đã nói rồi, có tôi ở đây, quán bar của cậu sẽ không
sao cả!” Giang Bắc Minh vảy vẫy tay rồi nói: “Được rồi, hai gã
đầu trọc của quán bar kia đã bị nghỉ ngờ có liên quan tới
nhiều hành vỉ phạm tội như vậy khẳng định sẽ không thể mở
cửa được nữa, quán bar này của cậu phải phát triển thật tốt,
đến lúc đó trên con phố này chỉ còn lại mỗi quán bar của cậu,
việc kinh doanh chắc cũng không tệ lắm. Đúng rồi, cậu nhớ
kỹ cho tôi, cho dù quán bar có lỗ vốn thì nhất định không
được làm ra bất kể hành vi phạm tội nào, nếu không tôi sẽ là
người đầu tiên báo Cục trưởng Mai bắt cậu!”
“Anh Bắc Minh, anh cứ yên tâm đi, con người của em tuy
rằng yêu tiền, nhưng mà em cũng biết tiền gì nên tránh, tiền
gì không nên tránh, bằng không em cũng không đến mức
chạm vào những đồ vật đó!”
Dương Hoàng Việt nói với Giang Bắc Minh. Cậu làm lưu
manh nhiều năm như vậy, Dương Hoàng Việt cũng đã thấy
được rất nhiều tên côn đồ bởi vì yêu tiền mà cuối cùng bị bắt
đến tận bây giờ vẫn chưa ra, cho nên cậu đã quyết định cho
dù cả đời này có bị nghèo chết cũng sẽ không đi làm mấy
loại chuyện này!
“Ừ, cậu nhớ kỹ là được!” Giang Bắc Minh gật gật đầu rồi
nói: “Được rồi, việc này đã giải quyết xong, cậu cùng tôi đi
xuống tầng hầm ngầm mở hể mấy cục đá đó đi”
“Vâng!” Dương Hoàng Việt cười hì hì đi theo Giang Bắc
Minh xuống tầng hầm ngầm, cậu vừa đi vừa mặt mày hớn hở
nói: “Anh Bắc Minh, anh nói xem lúc này hai tên đầu trọc kia
có phải rất hối hạn hay không? Vốn dĩ muốn tới chỉnh ta,
không nghĩ tới, cuối cùng lại chỉnh chính bọn họ?”
“Việc này cũng không trách chúng ta được, ai bảo bọn họ
phạm tội chứ?” Giang Bắc Minh nói: “Nếu như bọn họ không
phạm tội thì cho dù chúng ta muốn chỉnh bọn họ cũng không
có chỗ nào xuống tay được phải không?”
“Đúng là như vậy! Muốn trách cũng phải trách chính bọn
họ!” Dương Hoàng Việt gật gật đầu nói.
Đi xuống tầng hầm ngầm mới thấy căn bản tầng hầm
ngầm cũng không nhỏ nhưng bởi vì dọn mấy cục đá đó vào
nên khiến tầng hầm bị đầy, ngay cả đường đi vào phải đi
ngang mới vào được.
Theo những gì Giang Bắc Minh phân phó, Dương Hoàng
Việt đã mua vài cái máy mở đá về, toàn bộ đều đặt ở bên
trong tầng hầm ngầm, hơn nữa cũng kêu vài người cùng
nhau tiến hành mở đá.
“Anh Bắc Minh, đêm qua em đã tra ở trên mạng thấy tất
cả cục đá đều có thể là đá chứa ngọc bích?” Dương Hoàng
Việt nói với Giang Bắc Minh: “Nếu như mấy cục đá đó có thể
mở ra ngọc bích thì anh Bắc Minh, anh phát tài rồi!”
“Tôi không phải đã nói với cậu rồi sao? Mấy cục đá đó ít
nhất phải có giá đó cục đá giá cả, ít nhất cũng là hai trăm tỷ
trở lên” Giang Bắc Minh nói.
Đương nhiên, thứ Giang Bắc Minh nói chỉ là giá cả cục đá
mở phi thúy, nếu như gia công toàn bộ thành trang sức, hơn
nữa còn đưa cho Tôn Thanh Tùng hỗ trợ điêu khắc nói thì giá
liền không giống nhau, ít nhất mỗi một cái phải nhiều thêm
ba trăm năm mươi tỷ nữa.
“Trời ạ!” Dương Hoàng Việt giơ ngón tay cái lên nói: “Khó
trách anh Bắc Minh coi thường cổ phần quán bar của em!”
“Ít nói lời vô nghĩa đi, cậu nhớ kỹ hai ngày này cậu phải đi
kiếm cho tôi mặt bằng tốt nhất phải lớn, ưu tiên nhà hai tầng,
tôi muốn mở một tiệm châu báu” Giang Bắc Minh nói với
Dương Hoàng Việt:
“Ngoài ra, cậu giúp tôi tìm một chút xem trong thành phố
Lâm Hải này có nhà xưởng gia công ngọc bích không, nếu
thành phố Lâm Hải không có, cậu giúp tôi tìm xem thành phố
bên cạnh có hay không”
Tuy rằng có Tôn Thanh Tùng hỗ trợ điêu khắc, nhưng mà
một tiệm châu báu muốn bán trang sức thì phải có trăm loại
kiểu dáng, nếu như toàn bộ đều do Tôn Thanh Tùng điêu
khắc vậy chẳng phải sẽ làm mệt chết ông ấy à.
Hơn nữa nếu toàn bộ đều dó người điêu khắc thì sẽ
không kịp sản lượng. Cho nên, với như trang sức có số lượng
lớn thì phải tìm xưởng gia công để khắc bảng máy!”
Sau đó suốt buổi sáng hôm ấy, Giang Bắc Minh đều ở
chỗ này mở đá.
Đến buổi chiều Giang Bắc Minh mới rời đi, bởi vì pha lê
loại ngọc bích đế vương kia đã mở toàn bộ nên anh muốn
đến chỗ Tôn Thanh Tùng nhờ hỗ trợ điêu khắc.
Còn những viên ngọc khác đế Dương Hoàng Việt cùng
với những người đó mở là được!
Lúc ấy Giang Bắc Minh xác thật là tính toán mở đá ngay
tại hiện trường, nhưng mà bởi vì bên trong toàn bộ đá đều có
ngọc, nếu như ở chỗ đó mở thì mục tiêu quá rõ ràng, mà
mình lại mua nhiều đá như vậy nên về sau rất có thể sẽ mang
đến nhiều phiền toái!
Cho nên, Giang Bắc Minh mới dứt khoát mạng toàn bộ đá
dọn đến hầm ngầm để mở.
Nhưng có quá nhiều đá nên có lẽ dăm ba bữa nữa mới có
thể mở được toàn bộ, nhưng mà anh cũng không vội, dù sao
hiện tại cửa hàng vẫn chưa tìm được nơi tốt, hơn nữa đến lúc
đó nếu còn cần trang hoàng gì cũng cần phải mất một đoạn
thời gian.
Sau khi gọi điện cho Tôn Thanh Tùng biết được vị trí anh
liền lái xe hơi tới.
Nơi này có rất nhiều biệt thự, nhưng mà không phải biệt
thự thành đàn, mà là một biệt thự xây đơn độc, tọa lạc ở gần
núi, khung cảnh vô cùng tuyệt đẹp.
Đây là nhà của cậu Bạch, từ khi Tôn Thanh Tùng đến
thành phố Lâm Hải thì liền số trong nhà học trò của mình!