“Người anh em, nếu chúng tôi cứ đi về như vậy, thì khi về sẽ không
có gì để báo cáo kết quả công việc!” Kẻ cầm đầu nhìn về phía Giang
Bắc Minh rồi nói. Anh ta được người khác nhờ vả, phải thu phục được
ngôi sao nối tiếng Lục Kỳ Yến, bây giờ vẫn chưa xử lý xong, còn làm
người ta chạy mất, nếu cứ quay về như vậy, nhất định sẽ bị người kia
mắng chết!
“Nói cũng đúng!” Giang Bắc Minh nghiêng đầu suy nghĩ một chút,
sau đó nói: “Vậy tôi sẽ giúp đỡ các anh một chút nhé?”
“Được được được!” Kẻ cầm đầu vừa nghe thấy Giang Bắc Minh
nói sẽ giúp bọn họ, thì ngay lập đã cảm động đến mức rớt nước mắt
Giang Bắc Minh đi về phía kẻ cầm đầu kia, anh đưa tay ra đánh
một cái thật mạnh vào sau gáy của gã ta, trong nháy mắt khiến kẻ
cầm đầu ấy ngã xuống đất ngất xiu!
Ngay sau đó, Giang Bắc Minh cũng đập cho mấy tên du côn còn
lại toàn bộ đều ngất hết ra đất.
“Như thế này, khả năng là báo cáo tốt nhất của mấy người rồi!”
Giang Bắc Minh nhìn vào đám du côn rồi nói một câu.
Ở trên xe tải, lúc này vẻ mặt của Lục Kỳ Yến vô cùng hoảng sợ, cô
nhìn Giang Bắc Minh, nói thật ra, sự xuất hiện đột ngột của Giang Bắc
Minh khiến cho Lục Kỳ Yến rất kích động, bởi vì có người đến cứu cô,
nhưng mà, vừa nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Giang Bắc Minh và
đám du côn kia, Giang Bắc Minh nói rằng anh ta làm hùng cứu mỹ
nhân vì muốn được mình lấy thân báo đáp, điều này đã làm cho Lục
Kỳ Yến có chút lo lắng.
Nhất là khi trông thấy Giang Bắc Minh ra tay mạnh mẽ như vậy,
trong nháy mắt đã đánh ngã toàn bộ đám du côn nằm lăn ra đất, điều
này khiến trái tim cô sợ hãi không thôi. Nếu gã Giang Bắc Minh này
thật sự muốn mình lấy thân báo đáp, thì mình nên làm thế nào bây
giờ?
Anh ta giỏi như vậy, chắc chắn ngay cả cơ hội đế mình chạy thoát
cũng không có!
Sau khi châm một điếu thuốc, Giang Bắc Minh đi vào trong chiếc
xe tải, anh nhìn Lục Kỳ Yến vẫn đang hoảng sợ chưa bình tĩnh lại được
thì hỏi cô: “Cô là ngôi sao rất nối tiếng?”
*Ừ!” Lục Kỳ Yến liều mạng gật đầu.
“Đi thôi!” Giang Bắc Minh xua tay với Lục Kỳ Yến rồi nói: “Mấy tên
du côn kia tôi đã dạy dỗ giúp cô rồi, bây giờ đã không còn nguy hiểm
nào nữa, muốn đi đâu thì đi đi!”
“Anh, không cần tôi lấy thân báo đáp nữa hả?” Lục Kỳ Yến nghe
thấy anh nói như vậy thì sửng sốt, bất ngờ thốt ra câu hỏi ấy.
“Cô thật sự muốn lấy thân báo đáp sao? Vậy cũng được, đến đây
nào!” Giang Bắc Minh gật đầu, anh lập tức vứt bỏ đầu thuốc lá, sau đó
ngồi lên bên cạnh Lục Kỳ Yến.
*A.”
Lục Kỳ Yến lập tức che kín mặt mình lại: “Không phải, không phải,
không phải tôi có ý đó!”
“Được rồi!” Giang Bắc Minh xua tay, anh nói: “Tôi biết không phải
cô có ý đó, đi thôi, tôi cũng không thật sự muốn cô lấy thân báo đáp!”
*Thật sao?” Lục Kỳ Yến lại sững sờ ngay tại chỗ.
“Hừ, tôi bảo này, không phải hôm nay cô muốn tôi làm gì đó với cô
thì trong lòng cô mới thoải mái có đúng không?” Giang Bắc Minh nói
với Lục Kỳ Yến bằng giọng điệu có chút tức giận.
“Ha ha ha…” Lục Kỳ Yến bị cơn giận đột nhiên xuất hiện này của
Giang Bắc Minh làm cho vui vẻ, cô cười phá lên: “Anh đẹp trai, cám ơn
anh hôm nay đã cứu tôi, chúng ta làm quen một chút nhé, tôi là Lục
Kỳ Yến, còn anh thì sao?”
“Giang Bắc Minh!” Giang Bắc Minh nói.
Lục Kỳ Yến lấy một tờ giấy từ trong túi xách của mình ra, sau đó
viết một hàng chữ đưa cho Giang Bắc Minh, nói: “Đây là số điện thoại
riêng của tôi, sau này nếu như có chuyện gì, thì anh có thể gọi điện
thoại cho tôi.”
Giang Bắc Minh cũng viết số của mình, đưa cho Lục Kỳ Yến, nói:
*Đây là số của tôi, sau này nếu còn gặp phải chuyện như hôm nay, thì
cô có thể gọi điện thoại cho rôi”
*Anh.. ” Lục Kỳ Yến trợn trừng mắt lườm anh: “Anh đang cầu mong
cho tôi bị người khác bắt cóc thêm một lần nữa đúng không?”
*Đùa với cô thôi mà!” Giang Bắc Minh nói: “Chỗ này rất vẳng vẻ,
xem ra để cô tự đi về không khả thi cho lắm, thế này nhé, để tôi lái xe
đưa cô về!”
*Vậy là tốt nhất!” Lục Kỳ Yến nói: “Có điều, anh phải nhanh lên, tám
giờ sáng nay tôi phải tham gia một buối hoạt động, bây giờ đã sáu giờ
rồi…”
*Vẫn kịp!”
Giang Bắc Minh nói xong, thì châm một điếu thuốc, sau đó đi về
phía ghế lái
Chiếc xe tải rách nát bị Giang Bắc Minh lái đi, khoảng một tiếng
đồng hồ sau, cuối cùng cũng đi đến trước cửa một khách sạn như lời
Lục Kỳ Yến nói.
“Cảm ơn anh nhé, Giang Bắc Minh!” Lục Kỳ Yến bước xuống khỏi
xe, sau đó cười hì hì vẫy tay với Giang Bắc Minh: “Tôi sẽ ở thành phố
Bắc Hải thêm hai ngày nữa, trong hai ngày này, nếu như anh có thời
gian rảnh, thì có thể gọi điện thoại cho tôi, chỉ cần tôi có thời gian, thì
nhất định sẽ ra ngoài gặp anh”
“Tỏi đi đây!” Giang Bắc Minh gật đầu, đáp lời.
“Cám ơn anh chuyện hôm nay nhé!” Lục Kỳ Yến vẫy tay với Giang
Bắc Minh, sau đó tung tăng đi vào trong khách sạn.
Giang Bắc Minh nhìn theo bóng lưng của Lục Kỳ Yến, lắc đầu bất
đắc dĩ
Cái cô gái này đúng là, tính tình có chút trẻ con đương nhiên là tốt,
lúc đi trên đường nhún nhảy nhìn cũng khá đáng yêu, nhưng mà, Lục
Kỳ Yến này, ít ra cô cũng phải biết hôm nay mình đang mặc váy ngắn
chứ? Cứ nhảy lên nhảy xuống…Haiz. làm hại Giang Bắc Minh phải
nhìn chăm chú cả phút đồng hồ, mãi cho đến khi Lục Kỳ Yến đi vào.
trong khách sạn rồi, thì anh mới lái xe rời khỏi đó.
Hiện giờ đã bảy giờ ba mươi rồi, Giang Bắc Minh cũng không có
cách nào tiếp tục lên núi tìm linh khí nữa, nên anh đành phải lái chiếc
xe tải kia quay vẽ gần khu biệt thự, sau khi tùy tiện ném cái xe tải vào
một chỗ, thì anh đến khu chợ gần nhà mua vải món ăn mang về biệt
thự.
Cho đến tận trưa Giang Bắc Minh đều ở trong biệt thự không đi ra
ngoài, đương nhiên là anh đang suy nghĩ xem rốt cuộc phải dùng
cách nào để có thế tìm kiếm được nơi có linh khí, thật sự tu luyện mà
thiếu linh khí đúng là rất mất công, nhưng hình như việc tìm kiếm linh
khí cũng mất công không kém
“Hay là, mình tự bố trí một cái Tụ Linh Trận?” Hai mắt Giang Bắc
Minh tỏa sáng.
Nếu như bố trí thành công Tụ Linh Trận, thì có thể thu được không
ít linh khí tiến vào trong trận pháp, không nói những thứ khác, đối với
giai đoạn tu luyện ban đầu, thì khả năng số linh khí ấy cũng đủ dùng.
Nhưng mà, muốn bố trí Tụ Linh Trận cần phải tốn rất nhiều tiền,
thứ hiện giờ Giang Bắc Minh đang thiếu nhất cũng chính là tiền.
Đợi lát nữa đến trưa, anh đi đưa cơm cho Thấm Thanh Lan, sau
đó thử hỏi xem có thể vay cô một ít tiền không
Đến bữa trưa, Giang Bắc Minh đã nấu xong hết thức ăn, sau đó,
anh bỏ vào trong một chiếc hộp cơm rồi lái xe nhà mình đi đưa cơm
cho Thấm Thanh Lan.
Còn lúc này, trong trong công ty Thẩm Thanh Lan, đang gặp phải
một vài vấn đề khó giải quyết.
*“Thấm Thanh Lan này!” Lúc ấy Lý Hoa Hoa đang ngồi đối diện với
Thấm Thanh Lan, đôi chân thon dài của cô ta lộ ra ngoài, hai chân vắt
lên nhau rồi gác lên trên bàn làm việc của Thấm Thanh Lan, trong tay
còn đang cầm bấm móng tay, vừa sửa móng cô ta vừa nói: “Ký được
hợp đồng với nhà họ Tống thì đã sao? Ngay bước đầu tiên đã làm
không xong, chỉ sợ Tống Mạnh Cường sẽ rất thất vọng về cô đấy nhỉ?”
*Lý Hoa Hoa, tôi không ngờ cô lại hèn hạ như vậy!” Thẩm Thanh
Lan tức giận nhìn Lý Hoa Hoa.
Trong chuyện hợp tác với nhà họ Tống, việc đầu tiên cần làm đó
chính là mời một ngôi sao nối tiếng làm đại diện phát ngôn cho sản
phẩm. Việc làm ăn của nhà họ Tống rất lớn, cho nên cần phải mời
ngôi sao đang ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng mà cả châu Á này có mấy
ngôi sao có đẳng cấp như vậy, mấy ngày gần đây, Thấm Thanh Lan
đã bắt tay vào làm việc này, nhưng lúc ấy lại phát hiện ra, những ngôi
sao cô có thể mời được, thế mà tất cả đều không có thời gian rảnh!
Hoặc là, đang vướng bận công việc khác.
Hoặc là đã bị Lý Hoa Hoa mời đến một buổi tiệc từ thiện của các
ngôi sao rồi.
Những người có thế mời, chỉ có vài người như vậy, số người còn
lại, không phải ngôi sao đã hết thời thì chính là chưa được nổi tiếng
lâm, mời đến cũng không có tác dụng gì cả,
Bởi vì sản phẩm của nhà họ Tống, là sản phẩm thuộc loại dễ dàng
làm giả, cho nên phải bán đi trong thời gian ngắn, vì vậy nhất định
phải mời được ngôi sao đang nối tiếng được nhiều người chú ý đến
thì mới có thể đạt được hiệu quả như mong muốn!
Nhưng mà bây giờ, những người cô có thế mời, tất cả đều đã bị Lý
Hoa Hoa mời trước rồi, trong nháy mắt Thẩm Thanh Lan đã rơi vào
tình thế khó xử vì không thế mời được ngôi sao nối tiếng nào!
Điều khiến người khác càng tức giận hơn chính là, ngay từ sáng
sớm Lý Hoa Hoa đã đến trước mặt Thấm Thanh Lan, cố ý chọc tức cô.