“Thế nào? Không mua được đá phải
không?” Cậu Bạch nhìn về phía Giang Bắc
Minh, hỏi: “Tao nói rồi, đắc tội tao thì mày
sẽ không được yên đâu. Không mua được
đá nên trong lòng khó chịu lắm phải hả?”
Cậu Bạch vừa nói vừa dùng ánh mắt
ra hiệu với người ngồi bên cạnh.
Người kia nhìn thấy thì lập tức hiểu ý,
anh ta cúi người xuống nhặt chiếc áo
khoác của cậu Bạch bị Giang Bắc Minh
làm bẩn ném đến trước mặt của Giang
Bắc Minh.
“Quỳ xuống, dập đầu một trăm cái,
sau đó liếm sạch vết bẩn trên cái áo này,
mày còn đá tao một cái nữa đúng không?
Chém bỏ cái chân đó luôn, thì tao có thể
cân nhắc một chút, đem một phần doanh
số bán hàng của khu vực cược đá cho mày…”
“Liếm đi, phải liếm sạch sẽ cái áo này cho tao!”
“Nhanh lên một chút đi, tao đang chờ đây!”
Những người vừa đứng lên bây giờ
đều ngồi xuống, hai chân đong đưa, ánh
mắt có chút chờ mong nhìn Giang Bắc Minh.
Ham hố xem náo nhiệt, có thể xem
như là bản năng của mỗi một con người!
Giang Bắc Minh không những không
giận mà còn cười, đi về phía trước hai
bước, nhìn cậu Bạch ở trước mặt nói: “Cậu
Bạch, có phải anh cho là tôi đến đây để
xin anh không?”
“Nếu không phải thì thế nào? Chẳng lẽ
không đúng sao?” Cậu Bạch nhún vai một
cái hỏi lại.
“Tôi vừa mới suy nghĩ một chút, tôi tới
nơi này cũng coi như là tới xin anh!” Giang
Bắc Minh mở miệng nói.”Tôi là tới xin anh
không nên tặng đá cho tôi.”
“Tặng cho mày? Mày đang năm mơ
giữa ban ngày hay sao!” Cậu Bạch bị
những lời nói của Giang Bắc Minh làm
cho phải bật cười. Đưa cho Giang Bắc
Minh? Cậu Bạch không trực tiếp cầm đá
đập chết Giang Bắc Minh là may, đừng nói
là đem đá đi tặng?
“Tôi cũng hy vọng tôi đang nằm
mộng!” Giang Bắc Minh cười cười, tiến tới
vỗ võ bả vai của cậu Bạch nói: “Cậu Bạch,
thứ cần nói tôi đều đã nói xong, nhớ lời
nói của tôi, đừng bao giờ tặng đá cho tôi
đấy, nếu không thì anh chẳng còn mặt
mũi gì nữa đâu!”
“Ha ha ha…”
Những người bên cạnh, lập tức cười
không ngậm được miệng, bọn họ đều
cảm thấy Giang Bắc Minh là một người
ngu ngốc.
Bọn họ đều nghĩ Giang Bắc Minh
đang kể chuyện hài!
“Cậu Bạch cần mày nể mặt sao?
Người anh em, sao người anh em có thể
hài hước đến như vậy chứ?”
“Muốn chạy trốn sao?” Thấy Giang
Bắc Minh xoay người đi ra bên ngoài thì
cậu Bạch lập tức nói.
“Bọn mày, chặn nó lại cho tao!” Cậu
Bạch nói: “Đắc tội ông đây, mày còn nghĩ
có thể bình yên không có việc gì mà rời
khỏi đây sao?”
Cậu Bạch không thể để cho Giang Bắc
Minh cứ đi như vậy, giống như lời nói vừa
rồi, cậu Bạch nhất định phải để cho Giang
Bắc Minh liếm sạch bộ quần áo kia, sau
đó chém đứt một chân nữa.
Nếu để cho Giang Bắc Minh đi rồi,
khác nào ngày hôm nay tự đưa mặt ra
cho Giang Bắc Minh đánh?
Giang Bắc Minh chỉ khẽ mỉm cười,
anh xoay người lại nhìn về đám người
đang xông tới rồi miễn cưỡng lắc đầu một cái.
Nhấc chân lên!
“Ầm!
Âm!
Âm!”
Nói thật, thực lực của những người
này còn không bảng những vệ sĩ gặp ở
phía dưới khi nãy, so sánh một chút thì chỉ
khác nhau về số lượng mà thôi.
Điếu thuốc lá vừa đốt lúc này vẫn còn
dư lại một nửa, mà những người xông lên
thì toàn bộ đều ngã xuống đất.
Giang Bắc Minh đưa điếu thuốc lên
miệng rít một hơi, anh nhìn cậu Bạch:
“Cậu Bạch, tôi lặp lại một lần nữa với anh,
đừng bao giờ tặng đá cho tôi đấy!”
Nói xong, anh lập tức thản nhiên đi ra
phòng làm việc, mặc kệ vẻ mặt khó coi
như cha chết của cậu Bạch rồi đi thang
máy xuống tới lầu một!
“Có phải cậu không giải quyết được
phải không?” Thấy Giang Bắc Minh quay
về, ông chủ gian hàng đá ngay lập tức tiến
lên hỏi thăm.
“Đúng là bọn họ không chịu bán cho
tôi.” Giang Bắc Minh lắc đầu một cái, ở
gian hàng của ông chủ kiếm một cái ghế
ngồi xuống nói: “Nhưng mà, bọn họ lại nói
sẽ đồng ý tặng đá cho tôi!”
“Cậu nói đùa sao? Người ta đồng ý
đem đá tặng cho cậu?” Ông chủ tất nhiên
là không tin lời nói của Giang Bắc Minh,
ông chủ của khu vực cược đá này chính là
cậu Bạch, anh ta là kiểu người vô cùng
ngang ngược càn rỡ, người khác có lẽ
chưa từng nhìn thấy nhưng ông chủ gian
hàng thì đã gặp qua.
Giang Bắc Minh đánh cậu Bạch thành
như vậy, cậu Bạch làm sao có thể đem đá
tặng cho Giang Bắc Minh?
Đừng nói tới loại người tuổi trẻ ngang
ngược càn rỡ kia, xem như người đó là
bản thân mình thì cũng không có khả
năng tặng không như vậy được!
“Ông không tin sao?” Giang Bắc Minh
cười nói: “Vậy chờ đi, một lúc nữa anh ta
xuống ngay, đến lúc đó ông sẽ biết có
phải thật hay không!”
Khi đi thuê xe Giang Bắc Minh thuận
tiện mua hai chai nước suối, lúc này ném
cho ông chủ một chai, chính mình dùng
một chai rồi cực kỳ ung dung thoải mái
ngồi uống nước.
“Ông chủ, các ông bán đá thì cần phải
đưa tiền cho cậu Bạch sao?” Giang Bắc
Minh nhìn người chủ này hỏi.
Cũng không có chuyện gì để làm, lải
nhải chuyện nhà cùng ông chủ này cũng
được.
Những gian hàng khác ở bên cạnh
cũng nghe được câu chuyện của Giang
Bắc Minh cùng người chủ gian hàng này,
lập tức mỗi người đều bĩu môi một cái,
cảm thấy Giang Bắc Minh đang nói vớ vẩn.
Bọn họ đều tận mắt thấy Giang Bắc
Minh đánh cậu Bạch, hơn nữa bọn họ
cũng hiểu rõ tính cách của anh ta.
Cho nên khi nghe Giang Bắc Minh nói
cậu Bạch sẽ đem đá tặng cho Giang Bắc
Minh, đánh chết bọn họ cũng sẽ không tin được.
Ngược lại còn cảm thấy lúc này Giang
Bắc Minh nên chạy trốn mới đúng, một
lúc nữa cậu Bạch đi xuống thì Giang Bắc
Minh nhất định sẽ bị đánh rất thảm!
“Ông chủ, lúc đầu ông nói, tảng đá này
trị giá mười bảy tỷ đúng không?” Giang
Bắc Minh nhìn vê phía ông chủ hỏi.
“Này cậu, cậu đừng ở gian hàng của
tôi lải nhải nữa, đi nhanh đi, một lúc nữa
nếu cậu Bạch đi xuống thì cậu nhất định
sẽ gặp họa. Hơn nữa, cậu đang làm liên
lụy tới cả tôi đấy, biết đâu tôi cũng bị vạ
lây!”
Lúc này, trong lòng ông chủ nóng như
lửa đốt, tính cách cậu Bạch thuộc loại chó
điên, nếu thấy mình và Giang Bắc Minh
nói chuyện ở cùng một chỗ giống như bạn
bè thế này, khẳng định sẽ đánh cả mình nữa.
Giang Bắc Minh lơ đễnh không thèm
quan tâm: “Ông chủ, vậy thì như thế này
đi, lát nữa cậu Bạch đi xuống, ông cứ nói
tảng đá này của ông trị giá ba mươi lăm tỷ”
“Cậu đi nhanh đi!”
Ngay lúc ông chủ thúc giục Giang Bắc
Minh thì cái thang máy chỉ có thể đi giữa
tầng một và tầng bốn bỗng nhiên mở cửa
ra, mọi người lập tức nhìn thấy cậu Bạch xuất hiện.
Trông anh ta luống cuống vội vã nhìn
trái ngó phải, ánh mắt cuối cùng dừng lại
trên người của Giang Bắc Minh.
Sau đó mọi người chỉ thấy cậu Bạch
nhanh chóng chạy đến bên này!
“Xong đời rồi!” Ông chủ lập tức nói với
Giang Bắc Minh: “Cậu xem đi, cậu Bạch
cũng đã đến rồi, cậu đi nhanh lên đi, nếu
chậm trễ thì không kịp nữa!”
Mà lúc này, chủ của những gian hàng
xung quanh lại nở nụ cười nhìn về gian
hàng bên kia, bọn họ cảm thấy lại chuẩn
bị có trò hay để xem rồi!.